“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3287

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không vội”.  Ánh mắt Lâm Nhất thâm thúy, nhưng không nói nhiều.   Nhật Diệu Chi Linh nếu như đã gặp được, thì sẽ không có lý do gì để từ bỏ, giới vực Huyết Cốt báo thù Lâm Nhất cũng không phải là không có con át chủ bài để đối phó.  “Ta nhờ huynh giúp ta một chuyện”.  Lâm Nhất lấy hết võ học trình độ thượng phẩm còn có mấy triệu viên Tinh Nguyên đan mà mình thu thập được ra, dặn dò đối phương sau khi quay trở lại thành Lôi Hỏa thì giao nó lại cho nhóm người Phương Thiếu Vũ và Tả Vân.  Việc ở đây xong rồi, hắn chắc chắn phải một mình lên đường, nếu lại quay về thì chắc chắn không kịp.  “Yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm được”.  Trần Huyền không hề có chút do dự nào, lập tức nhận lời.  Sắc mặt Liễu Vân hơi xấu hổ, bước lên trước nói: “Lâm Nhất, trước đây đã đắc tội nhiều, quả thực xin lỗi. Phong Vô Kỵ là do ngươi giết, quả Huyết Dương này ngươi nhận đi, dù gì cũng là do ngươi giành được”.  Nếu như không có Lâm Nhất ra tay, hắn ta bây giờ không chỉ đã chết rồi, mà quả Huyết Dương cũng chắc chắn đã bị đối phương cướp mất.  Bây giờ đối phương đã cứu mình một mạng, Liễu Vân không có mặt mũi nào tiếp tục giữ lại quả Huyết Dương này.  Lâm Nhất nhìn quả Huyết Dương trong lòng bàn tay hắn ta, lại nhìn Liễu Vân, khẽ nói: “Không cần thiết, ngươi tự giữ lấy đi. Dù gì ngươi cũng là người nắm được kiếm ý Thông linh, tu vi mà quá yếu thì sẽ không thể phát huy được hết uy năng của kiếm ý”.  “Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đi”.  Nói xong không đợi đối phương từ chối, Lâm Nhất đã đi trước dẫn đường.  Bất kể là Nhật Diệu Chi Linh có bị phong ấn hay không, xét cho cùng nó cũng là một trong bảy chìa khóa để mở cấm chế Thương Long, phải đi xem một chuyến mới được.  Chẳng qua có nhóm ba người Hàn Mạc như hổ đói rình mồi ở đó thì sẽ không dễ dàng mà thôi.Mấy người đi theo sau Lâm Nhất, tiến về phía kết giới hỏa diễm.  Quả nhiên, so với nhiệt độ đáng sợ lúc mới tới đã dịu đi nhiều. Quan trọng nhất đó là những dị tượng ở phía trên đỉnh kết giới đều lắng xuống, không có dị tượng chim lửa, Kim Ô, quạ máu, cây lấy lửa tấn công, tiến vào bên trong an toàn hơn nhiều.  Khoảnh khắc bước vào bên trong, đám người Liễu Vẫn lập tức cảm nhận được khí tinh nguyên cực kỳ nồng đậm.  Cái gọi là khí tinh nguyên đều đến từ sao trời, Nhật Diệu Chi Linh sản sinh từ Nhật Diệu Chi Địa cũng chính là sao Thái Dương mà người đời hay nói. Khí tinh nguyên dồi dào như vậy chứa trong kết giới hỏa diễm, trái lại cũng nằm trong dự liệu.   Lâm Nhất cảm ứng một phen, trong mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, khí tinh nguyên ở nơi này cũng chỉ kém hơn một chút so với đan Tinh Thần.  “Thật là đậm đặc, còn mạnh hơn gấp mấy lần đan Tinh Nguyên, hoàn toàn không cần luyện hóa”.  Đám người Trần Huyền cũng tỏ ra rất kinh ngạc, trong mắt không ngừng lóe lên màu sắc lạ thường.  Chỉ là ánh sáng trong kết giới hỏa diễm quá chói mắt, sau khi vào trong, hầu như bị ánh sáng màu vàng che phủ hết tầm nhìn.  Lâm Nhất điều chuyển kiếm ý vào hai mắt cũng không thể nhìn thấu ánh sáng ấy, chỉ có thể dựa vào tri giác của cơ thể tiến về phía trước.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không vội”.  Ánh mắt Lâm Nhất thâm thúy, nhưng không nói nhiều.   Nhật Diệu Chi Linh nếu như đã gặp được, thì sẽ không có lý do gì để từ bỏ, giới vực Huyết Cốt báo thù Lâm Nhất cũng không phải là không có con át chủ bài để đối phó.  “Ta nhờ huynh giúp ta một chuyện”.  Lâm Nhất lấy hết võ học trình độ thượng phẩm còn có mấy triệu viên Tinh Nguyên đan mà mình thu thập được ra, dặn dò đối phương sau khi quay trở lại thành Lôi Hỏa thì giao nó lại cho nhóm người Phương Thiếu Vũ và Tả Vân.  Việc ở đây xong rồi, hắn chắc chắn phải một mình lên đường, nếu lại quay về thì chắc chắn không kịp.  “Yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm được”.  Trần Huyền không hề có chút do dự nào, lập tức nhận lời.  Sắc mặt Liễu Vân hơi xấu hổ, bước lên trước nói: “Lâm Nhất, trước đây đã đắc tội nhiều, quả thực xin lỗi. Phong Vô Kỵ là do ngươi giết, quả Huyết Dương này ngươi nhận đi, dù gì cũng là do ngươi giành được”.  Nếu như không có Lâm Nhất ra tay, hắn ta bây giờ không chỉ đã chết rồi, mà quả Huyết Dương cũng chắc chắn đã bị đối phương cướp mất.  Bây giờ đối phương đã cứu mình một mạng, Liễu Vân không có mặt mũi nào tiếp tục giữ lại quả Huyết Dương này.  Lâm Nhất nhìn quả Huyết Dương trong lòng bàn tay hắn ta, lại nhìn Liễu Vân, khẽ nói: “Không cần thiết, ngươi tự giữ lấy đi. Dù gì ngươi cũng là người nắm được kiếm ý Thông linh, tu vi mà quá yếu thì sẽ không thể phát huy được hết uy năng của kiếm ý”.  “Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đi”.  Nói xong không đợi đối phương từ chối, Lâm Nhất đã đi trước dẫn đường.  Bất kể là Nhật Diệu Chi Linh có bị phong ấn hay không, xét cho cùng nó cũng là một trong bảy chìa khóa để mở cấm chế Thương Long, phải đi xem một chuyến mới được.  Chẳng qua có nhóm ba người Hàn Mạc như hổ đói rình mồi ở đó thì sẽ không dễ dàng mà thôi.Mấy người đi theo sau Lâm Nhất, tiến về phía kết giới hỏa diễm.  Quả nhiên, so với nhiệt độ đáng sợ lúc mới tới đã dịu đi nhiều. Quan trọng nhất đó là những dị tượng ở phía trên đỉnh kết giới đều lắng xuống, không có dị tượng chim lửa, Kim Ô, quạ máu, cây lấy lửa tấn công, tiến vào bên trong an toàn hơn nhiều.  Khoảnh khắc bước vào bên trong, đám người Liễu Vẫn lập tức cảm nhận được khí tinh nguyên cực kỳ nồng đậm.  Cái gọi là khí tinh nguyên đều đến từ sao trời, Nhật Diệu Chi Linh sản sinh từ Nhật Diệu Chi Địa cũng chính là sao Thái Dương mà người đời hay nói. Khí tinh nguyên dồi dào như vậy chứa trong kết giới hỏa diễm, trái lại cũng nằm trong dự liệu.   Lâm Nhất cảm ứng một phen, trong mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, khí tinh nguyên ở nơi này cũng chỉ kém hơn một chút so với đan Tinh Thần.  “Thật là đậm đặc, còn mạnh hơn gấp mấy lần đan Tinh Nguyên, hoàn toàn không cần luyện hóa”.  Đám người Trần Huyền cũng tỏ ra rất kinh ngạc, trong mắt không ngừng lóe lên màu sắc lạ thường.  Chỉ là ánh sáng trong kết giới hỏa diễm quá chói mắt, sau khi vào trong, hầu như bị ánh sáng màu vàng che phủ hết tầm nhìn.  Lâm Nhất điều chuyển kiếm ý vào hai mắt cũng không thể nhìn thấu ánh sáng ấy, chỉ có thể dựa vào tri giác của cơ thể tiến về phía trước.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Không vội”.  Ánh mắt Lâm Nhất thâm thúy, nhưng không nói nhiều.   Nhật Diệu Chi Linh nếu như đã gặp được, thì sẽ không có lý do gì để từ bỏ, giới vực Huyết Cốt báo thù Lâm Nhất cũng không phải là không có con át chủ bài để đối phó.  “Ta nhờ huynh giúp ta một chuyện”.  Lâm Nhất lấy hết võ học trình độ thượng phẩm còn có mấy triệu viên Tinh Nguyên đan mà mình thu thập được ra, dặn dò đối phương sau khi quay trở lại thành Lôi Hỏa thì giao nó lại cho nhóm người Phương Thiếu Vũ và Tả Vân.  Việc ở đây xong rồi, hắn chắc chắn phải một mình lên đường, nếu lại quay về thì chắc chắn không kịp.  “Yên tâm, việc này ta nhất định sẽ làm được”.  Trần Huyền không hề có chút do dự nào, lập tức nhận lời.  Sắc mặt Liễu Vân hơi xấu hổ, bước lên trước nói: “Lâm Nhất, trước đây đã đắc tội nhiều, quả thực xin lỗi. Phong Vô Kỵ là do ngươi giết, quả Huyết Dương này ngươi nhận đi, dù gì cũng là do ngươi giành được”.  Nếu như không có Lâm Nhất ra tay, hắn ta bây giờ không chỉ đã chết rồi, mà quả Huyết Dương cũng chắc chắn đã bị đối phương cướp mất.  Bây giờ đối phương đã cứu mình một mạng, Liễu Vân không có mặt mũi nào tiếp tục giữ lại quả Huyết Dương này.  Lâm Nhất nhìn quả Huyết Dương trong lòng bàn tay hắn ta, lại nhìn Liễu Vân, khẽ nói: “Không cần thiết, ngươi tự giữ lấy đi. Dù gì ngươi cũng là người nắm được kiếm ý Thông linh, tu vi mà quá yếu thì sẽ không thể phát huy được hết uy năng của kiếm ý”.  “Đi thôi, chúng ta cũng vào trong đi”.  Nói xong không đợi đối phương từ chối, Lâm Nhất đã đi trước dẫn đường.  Bất kể là Nhật Diệu Chi Linh có bị phong ấn hay không, xét cho cùng nó cũng là một trong bảy chìa khóa để mở cấm chế Thương Long, phải đi xem một chuyến mới được.  Chẳng qua có nhóm ba người Hàn Mạc như hổ đói rình mồi ở đó thì sẽ không dễ dàng mà thôi.Mấy người đi theo sau Lâm Nhất, tiến về phía kết giới hỏa diễm.  Quả nhiên, so với nhiệt độ đáng sợ lúc mới tới đã dịu đi nhiều. Quan trọng nhất đó là những dị tượng ở phía trên đỉnh kết giới đều lắng xuống, không có dị tượng chim lửa, Kim Ô, quạ máu, cây lấy lửa tấn công, tiến vào bên trong an toàn hơn nhiều.  Khoảnh khắc bước vào bên trong, đám người Liễu Vẫn lập tức cảm nhận được khí tinh nguyên cực kỳ nồng đậm.  Cái gọi là khí tinh nguyên đều đến từ sao trời, Nhật Diệu Chi Linh sản sinh từ Nhật Diệu Chi Địa cũng chính là sao Thái Dương mà người đời hay nói. Khí tinh nguyên dồi dào như vậy chứa trong kết giới hỏa diễm, trái lại cũng nằm trong dự liệu.   Lâm Nhất cảm ứng một phen, trong mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, khí tinh nguyên ở nơi này cũng chỉ kém hơn một chút so với đan Tinh Thần.  “Thật là đậm đặc, còn mạnh hơn gấp mấy lần đan Tinh Nguyên, hoàn toàn không cần luyện hóa”.  Đám người Trần Huyền cũng tỏ ra rất kinh ngạc, trong mắt không ngừng lóe lên màu sắc lạ thường.  Chỉ là ánh sáng trong kết giới hỏa diễm quá chói mắt, sau khi vào trong, hầu như bị ánh sáng màu vàng che phủ hết tầm nhìn.  Lâm Nhất điều chuyển kiếm ý vào hai mắt cũng không thể nhìn thấu ánh sáng ấy, chỉ có thể dựa vào tri giác của cơ thể tiến về phía trước.  

Chương 3287