“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3288

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chưa đi được mấy bước, Lâm Nhất và những người khác lại phân tán, đồng thời cảm nhận được một sức cản nào đó.  Không gian bên trong kết giới hỏa diễm có lẽ là bí cảnh đặc thù nào đó, càng ở thời gian lâu, càng cảm nhận được sự bài xích to lớn. Nếu không đủ thực lực, đừng nói là đi vào sâu phía trong, ngay cả cơ hội tu luyện ngay tại đây cũng không được thời gian quá lâu.  “Nhật Diệu Chi Linh có lẽ nằm ở nơi sâu nhất trong không gian này”.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, thong thả đi tới phía trước.  Những lúc thế này không cần phải sốt ruột, trong bí cảnh chắc chắn sẽ có những nguy hiểm khác, lấy bất biến ứng vạn biến là đủ.  Nửa canh giờ sau, ánh sáng trong tầm nhìn của Lâm Nhất mờ nhạt đi, cảnh tượng trong vòng một nghìn mét xung quanh khôi phục bình thường. Ngoài một nghìn mét thì vẫn bao phủ trong những lớp sương mù ánh sáng. Ở cuối không gian này là một cánh cửa cổ ngưng tụ bởi ánh sáng màu vàng.  Soạt!  Mười mấy con chim lửa bay ra từ trong cửa ánh sáng, lông vũ toàn thân tỏa ra ngọn lửa nồng đậm, trong lúc vỗ cánh lại bùng lên khí tức vô cùng nóng bức.  Khảo nghiệm sao?  Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cũng không biết khảo nghiệm là cố định không đổi, hay là dựa theo thực lực mà điều chỉnh độ khó.  Mười con chim lửa xuất hiện trước mặt hắn, mỗi con đều có tu vi Thiên Phách tầng một. Nếu là cố định không đổi, người có thể đi đến bước này, trừ những nhân tài xuất chúng ở giới vực cao cấp kia ra, e rằng rất khó đối phó được.  Vù vù!  Chim lửa kêu lên mấy tiếng kỳ quái, sau đó bổ nhào về phía Lâm Nhất, hai vuốt dài thượt vô cùng sắc bén. Lúc đôi cánh chuyển động, quạt ra những ngọn lửa vô cùng dữ dội. Mỏ chim sắc bén e rằng có thể dễ dàng đâm xuyên bảo giáp thượng phẩm.  Vù!  Hai kiếm quyết đồng thời vận chuyển, Lâm Nhất đánh ra một quyền, bùng phát ánh sáng màu tím xanh rực rỡ. Một khắc sau, mười con chim lửa đều tan vỡ, rơi rớt trên mặt đất, hóa thành tro bụi biến mất.  “Sao lại khó như vậy?”  “Còn hình thành lại được?”  “Chết tiệt, chẳng lẽ đến đây lại phải quay về?”  Trần Huyền, Tần Phong, Diêm Khôi đến đây cùng Lâm Nhất đều có vẻ hết sức đau đầu, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng nhỏ giọt.  Ngược lại, Liễu Vân nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nhờ vào phong mang của kiếm ý đã giết được ba con chim lửa một cách triệt để. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể tiếp tục thẳng tiến vào nơi sâu hơn.  Bí cảnh này thỉnh thoảng lại tràn ngập khí tinh nguyên miễn cưỡng có thể sánh ngang với đan Tinh Thần.  Dù không lấy được thứ gì, chỉ cần ở đây đủ lâu cũng sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Đối với những nhân tài chưa có tư cách độ kiếp như Liễu Vân mà nói lại là bảo địa tuyệt vời.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chưa đi được mấy bước, Lâm Nhất và những người khác lại phân tán, đồng thời cảm nhận được một sức cản nào đó.  Không gian bên trong kết giới hỏa diễm có lẽ là bí cảnh đặc thù nào đó, càng ở thời gian lâu, càng cảm nhận được sự bài xích to lớn. Nếu không đủ thực lực, đừng nói là đi vào sâu phía trong, ngay cả cơ hội tu luyện ngay tại đây cũng không được thời gian quá lâu.  “Nhật Diệu Chi Linh có lẽ nằm ở nơi sâu nhất trong không gian này”.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, thong thả đi tới phía trước.  Những lúc thế này không cần phải sốt ruột, trong bí cảnh chắc chắn sẽ có những nguy hiểm khác, lấy bất biến ứng vạn biến là đủ.  Nửa canh giờ sau, ánh sáng trong tầm nhìn của Lâm Nhất mờ nhạt đi, cảnh tượng trong vòng một nghìn mét xung quanh khôi phục bình thường. Ngoài một nghìn mét thì vẫn bao phủ trong những lớp sương mù ánh sáng. Ở cuối không gian này là một cánh cửa cổ ngưng tụ bởi ánh sáng màu vàng.  Soạt!  Mười mấy con chim lửa bay ra từ trong cửa ánh sáng, lông vũ toàn thân tỏa ra ngọn lửa nồng đậm, trong lúc vỗ cánh lại bùng lên khí tức vô cùng nóng bức.  Khảo nghiệm sao?  Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cũng không biết khảo nghiệm là cố định không đổi, hay là dựa theo thực lực mà điều chỉnh độ khó.  Mười con chim lửa xuất hiện trước mặt hắn, mỗi con đều có tu vi Thiên Phách tầng một. Nếu là cố định không đổi, người có thể đi đến bước này, trừ những nhân tài xuất chúng ở giới vực cao cấp kia ra, e rằng rất khó đối phó được.  Vù vù!  Chim lửa kêu lên mấy tiếng kỳ quái, sau đó bổ nhào về phía Lâm Nhất, hai vuốt dài thượt vô cùng sắc bén. Lúc đôi cánh chuyển động, quạt ra những ngọn lửa vô cùng dữ dội. Mỏ chim sắc bén e rằng có thể dễ dàng đâm xuyên bảo giáp thượng phẩm.  Vù!  Hai kiếm quyết đồng thời vận chuyển, Lâm Nhất đánh ra một quyền, bùng phát ánh sáng màu tím xanh rực rỡ. Một khắc sau, mười con chim lửa đều tan vỡ, rơi rớt trên mặt đất, hóa thành tro bụi biến mất.  “Sao lại khó như vậy?”  “Còn hình thành lại được?”  “Chết tiệt, chẳng lẽ đến đây lại phải quay về?”  Trần Huyền, Tần Phong, Diêm Khôi đến đây cùng Lâm Nhất đều có vẻ hết sức đau đầu, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng nhỏ giọt.  Ngược lại, Liễu Vân nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nhờ vào phong mang của kiếm ý đã giết được ba con chim lửa một cách triệt để. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể tiếp tục thẳng tiến vào nơi sâu hơn.  Bí cảnh này thỉnh thoảng lại tràn ngập khí tinh nguyên miễn cưỡng có thể sánh ngang với đan Tinh Thần.  Dù không lấy được thứ gì, chỉ cần ở đây đủ lâu cũng sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Đối với những nhân tài chưa có tư cách độ kiếp như Liễu Vân mà nói lại là bảo địa tuyệt vời.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chưa đi được mấy bước, Lâm Nhất và những người khác lại phân tán, đồng thời cảm nhận được một sức cản nào đó.  Không gian bên trong kết giới hỏa diễm có lẽ là bí cảnh đặc thù nào đó, càng ở thời gian lâu, càng cảm nhận được sự bài xích to lớn. Nếu không đủ thực lực, đừng nói là đi vào sâu phía trong, ngay cả cơ hội tu luyện ngay tại đây cũng không được thời gian quá lâu.  “Nhật Diệu Chi Linh có lẽ nằm ở nơi sâu nhất trong không gian này”.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, thong thả đi tới phía trước.  Những lúc thế này không cần phải sốt ruột, trong bí cảnh chắc chắn sẽ có những nguy hiểm khác, lấy bất biến ứng vạn biến là đủ.  Nửa canh giờ sau, ánh sáng trong tầm nhìn của Lâm Nhất mờ nhạt đi, cảnh tượng trong vòng một nghìn mét xung quanh khôi phục bình thường. Ngoài một nghìn mét thì vẫn bao phủ trong những lớp sương mù ánh sáng. Ở cuối không gian này là một cánh cửa cổ ngưng tụ bởi ánh sáng màu vàng.  Soạt!  Mười mấy con chim lửa bay ra từ trong cửa ánh sáng, lông vũ toàn thân tỏa ra ngọn lửa nồng đậm, trong lúc vỗ cánh lại bùng lên khí tức vô cùng nóng bức.  Khảo nghiệm sao?  Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cũng không biết khảo nghiệm là cố định không đổi, hay là dựa theo thực lực mà điều chỉnh độ khó.  Mười con chim lửa xuất hiện trước mặt hắn, mỗi con đều có tu vi Thiên Phách tầng một. Nếu là cố định không đổi, người có thể đi đến bước này, trừ những nhân tài xuất chúng ở giới vực cao cấp kia ra, e rằng rất khó đối phó được.  Vù vù!  Chim lửa kêu lên mấy tiếng kỳ quái, sau đó bổ nhào về phía Lâm Nhất, hai vuốt dài thượt vô cùng sắc bén. Lúc đôi cánh chuyển động, quạt ra những ngọn lửa vô cùng dữ dội. Mỏ chim sắc bén e rằng có thể dễ dàng đâm xuyên bảo giáp thượng phẩm.  Vù!  Hai kiếm quyết đồng thời vận chuyển, Lâm Nhất đánh ra một quyền, bùng phát ánh sáng màu tím xanh rực rỡ. Một khắc sau, mười con chim lửa đều tan vỡ, rơi rớt trên mặt đất, hóa thành tro bụi biến mất.  “Sao lại khó như vậy?”  “Còn hình thành lại được?”  “Chết tiệt, chẳng lẽ đến đây lại phải quay về?”  Trần Huyền, Tần Phong, Diêm Khôi đến đây cùng Lâm Nhất đều có vẻ hết sức đau đầu, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng nhỏ giọt.  Ngược lại, Liễu Vân nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nhờ vào phong mang của kiếm ý đã giết được ba con chim lửa một cách triệt để. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể tiếp tục thẳng tiến vào nơi sâu hơn.  Bí cảnh này thỉnh thoảng lại tràn ngập khí tinh nguyên miễn cưỡng có thể sánh ngang với đan Tinh Thần.  Dù không lấy được thứ gì, chỉ cần ở đây đủ lâu cũng sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Đối với những nhân tài chưa có tư cách độ kiếp như Liễu Vân mà nói lại là bảo địa tuyệt vời.

Chương 3288