“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3373

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hì hì, coi ngươi căng thẳng kìa, ta chỉ nói có chút hứng thú thôi, chứ có nói thật sự hứng thú đâu".  Cô gái váy tím nhìn mặt đoán ý, liếc Lâm Nhất một cái, tươi cười hớp hồn, nhả khí như lan nói: "Tỷ tỷ chỉ có hứng thú với ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Nguyệt Vi Vi kia vậy? Tiểu yêu tinh kia đã gây chuyện lớn ở khu vực khác rồi. Gây rắc rối lớn vậy còn muốn đến thành Viêm Vân nhìn ngươi một cái thì đúng là quan tâm ngươi thật đó".  Xoẹt!  Sắc mặt Lâm Nhất cuối cùng cũng thay đổi, khẽ hỏi: "Rắc rối gì vậy? Còn lớn hơn cả rắc rối mà ta chọc phải à?"  "Rắc rối của ngươi? Giới vực Huyết Cốt mà thôi, chậc".  Dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng cô gái lộ ra một nụ cười có hơi khinh bỉ và ngông cuồng.  Có điều, nàng ta vẫn chưa giải thích gì nhiều, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, sắc mặt thay đổi nhiều như vậy thì xem ra quan hệ giữa tên nhóc này và Nguyệt Vi Vi cũng khá thân thiết đây.  Đám ngu kia chỉ biết đuổi theo Nguyệt Vi Vi, đợi đến khi tỉnh táo lại thì chắc cũng muộn rồi.  "Nhóc con, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi một chuyến với tỷ tỷ đi".  Cô gái váy tím cong môi cười, trên tay chợt xuất hiện một thanh trường thương hừng hực ngọn lửa màu tím. Đó rõ ràng là một thanh đạo binh thượng phẩm hàng thật giá thật. Nàng ta cười khẽ, trường thương bỗng đâm tới trước mặt Lâm Nhất.  Ầm!  Nhưng ngay khi thanh trường thương kia sắp đâm xuống, một con rồng lôi hỏa màu tím dài cả mấy trăm trượng chợt xông ra. Trên đầu nó đã mọc ra sừng rồng, cơ thể bao trùm lớp vẻ màu tím, cả người lôi hỏa đan xen lóe lên ánh sáng chói mắt.  Khi tức cuồng bạo như đến từ thời thượng cổ, dùng một khí thế vô cùng hung hăng nhào tới. Há miệng không ngừng rống lên, mắt thấy sắp cuốn lấy đối phương rồi trực tiếp siết đứt cổ.  Nhưng cô gái váy tím kia cũng có chút không tầm thường, ánh mắt lập lòe phát ra vẻ sắc bén khiếp người.  Trường thương Tử Diễm thoáng chốc thay đổi hướng đi, trực tiếp đâm lên đầu con rồng kia.  Keng!  Cú va chạm động trời ấy đã nổ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh chiều tà.  Lôi Hỏa lập lòe, dòng điện chớp nhoáng, tử diễm quay cuồng như rồng.  Trong khoảnh khắc ấy, hai người đã so đấu được vài chiêu, cuối cùng cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, roi Tử Diễm Lô Hoàng chợt phát ra một luồng dao động kịch liệt. Con rồng dài cả mấy trăm trượng giống như sống lại, khiến cả không gian quay cuồng như bão tố kéo đến.  Ong!  Cô gái váy tím trực tiếp bị đánh lùi lại, vừa rơi xuống đất đã bắn lên một đống bụi mù.  "Tiểu Hồng".  Trong giây phút sống còn ấy, Lâm Nhất chợt hét lên một tiếng.  Sau khi hét xong, hắn lập tức ném roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài.Ngựa Huyết Long hình mèo linh hoạt bắt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, nó đã chờ đợi từ lâu. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng không còn khả năng điều khiển bởi Lâm Nhất lại phát huy sức mạnh của nó, thậm chí còn bộc phát uy lực mạnh hơn khi ở trong tay Lâm Nhất.

"Hì hì, coi ngươi căng thẳng kìa, ta chỉ nói có chút hứng thú thôi, chứ có nói thật sự hứng thú đâu".  

Cô gái váy tím nhìn mặt đoán ý, liếc Lâm Nhất một cái, tươi cười hớp hồn, nhả khí như lan nói: "Tỷ tỷ chỉ có hứng thú với ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Nguyệt Vi Vi kia vậy? Tiểu yêu tinh kia đã gây chuyện lớn ở khu vực khác rồi. Gây rắc rối lớn vậy còn muốn đến thành Viêm Vân nhìn ngươi một cái thì đúng là quan tâm ngươi thật đó".  

Xoẹt!  

Sắc mặt Lâm Nhất cuối cùng cũng thay đổi, khẽ hỏi: "Rắc rối gì vậy? Còn lớn hơn cả rắc rối mà ta chọc phải à?"  

"Rắc rối của ngươi? Giới vực Huyết Cốt mà thôi, chậc".  

Dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng cô gái lộ ra một nụ cười có hơi khinh bỉ và ngông cuồng.  

Có điều, nàng ta vẫn chưa giải thích gì nhiều, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, sắc mặt thay đổi nhiều như vậy thì xem ra quan hệ giữa tên nhóc này và Nguyệt Vi Vi cũng khá thân thiết đây.  

Đám ngu kia chỉ biết đuổi theo Nguyệt Vi Vi, đợi đến khi tỉnh táo lại thì chắc cũng muộn rồi.  

"Nhóc con, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi một chuyến với tỷ tỷ đi".  

Cô gái váy tím cong môi cười, trên tay chợt xuất hiện một thanh trường thương hừng hực ngọn lửa màu tím. Đó rõ ràng là một thanh đạo binh thượng phẩm hàng thật giá thật. Nàng ta cười khẽ, trường thương bỗng đâm tới trước mặt Lâm Nhất.  

Ầm!  

Nhưng ngay khi thanh trường thương kia sắp đâm xuống, một con rồng lôi hỏa màu tím dài cả mấy trăm trượng chợt xông ra. Trên đầu nó đã mọc ra sừng rồng, cơ thể bao trùm lớp vẻ màu tím, cả người lôi hỏa đan xen lóe lên ánh sáng chói mắt.  

Khi tức cuồng bạo như đến từ thời thượng cổ, dùng một khí thế vô cùng hung hăng nhào tới. Há miệng không ngừng rống lên, mắt thấy sắp cuốn lấy đối phương rồi trực tiếp siết đứt cổ.  

Nhưng cô gái váy tím kia cũng có chút không tầm thường, ánh mắt lập lòe phát ra vẻ sắc bén khiếp người.  

Trường thương Tử Diễm thoáng chốc thay đổi hướng đi, trực tiếp đâm lên đầu con rồng kia.  

Keng!  

Cú va chạm động trời ấy đã nổ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh chiều tà.  

Lôi Hỏa lập lòe, dòng điện chớp nhoáng, tử diễm quay cuồng như rồng.  

Trong khoảnh khắc ấy, hai người đã so đấu được vài chiêu, cuối cùng cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, roi Tử Diễm Lô Hoàng chợt phát ra một luồng dao động kịch liệt. Con rồng dài cả mấy trăm trượng giống như sống lại, khiến cả không gian quay cuồng như bão tố kéo đến.  

Ong!  

Cô gái váy tím trực tiếp bị đánh lùi lại, vừa rơi xuống đất đã bắn lên một đống bụi mù.  

"Tiểu Hồng".  

Trong giây phút sống còn ấy, Lâm Nhất chợt hét lên một tiếng.  

Sau khi hét xong, hắn lập tức ném roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài.

Ngựa Huyết Long hình mèo linh hoạt bắt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, nó đã chờ đợi từ lâu. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng không còn khả năng điều khiển bởi Lâm Nhất lại phát huy sức mạnh của nó, thậm chí còn bộc phát uy lực mạnh hơn khi ở trong tay Lâm Nhất.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hì hì, coi ngươi căng thẳng kìa, ta chỉ nói có chút hứng thú thôi, chứ có nói thật sự hứng thú đâu".  Cô gái váy tím nhìn mặt đoán ý, liếc Lâm Nhất một cái, tươi cười hớp hồn, nhả khí như lan nói: "Tỷ tỷ chỉ có hứng thú với ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Nguyệt Vi Vi kia vậy? Tiểu yêu tinh kia đã gây chuyện lớn ở khu vực khác rồi. Gây rắc rối lớn vậy còn muốn đến thành Viêm Vân nhìn ngươi một cái thì đúng là quan tâm ngươi thật đó".  Xoẹt!  Sắc mặt Lâm Nhất cuối cùng cũng thay đổi, khẽ hỏi: "Rắc rối gì vậy? Còn lớn hơn cả rắc rối mà ta chọc phải à?"  "Rắc rối của ngươi? Giới vực Huyết Cốt mà thôi, chậc".  Dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng cô gái lộ ra một nụ cười có hơi khinh bỉ và ngông cuồng.  Có điều, nàng ta vẫn chưa giải thích gì nhiều, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, sắc mặt thay đổi nhiều như vậy thì xem ra quan hệ giữa tên nhóc này và Nguyệt Vi Vi cũng khá thân thiết đây.  Đám ngu kia chỉ biết đuổi theo Nguyệt Vi Vi, đợi đến khi tỉnh táo lại thì chắc cũng muộn rồi.  "Nhóc con, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi một chuyến với tỷ tỷ đi".  Cô gái váy tím cong môi cười, trên tay chợt xuất hiện một thanh trường thương hừng hực ngọn lửa màu tím. Đó rõ ràng là một thanh đạo binh thượng phẩm hàng thật giá thật. Nàng ta cười khẽ, trường thương bỗng đâm tới trước mặt Lâm Nhất.  Ầm!  Nhưng ngay khi thanh trường thương kia sắp đâm xuống, một con rồng lôi hỏa màu tím dài cả mấy trăm trượng chợt xông ra. Trên đầu nó đã mọc ra sừng rồng, cơ thể bao trùm lớp vẻ màu tím, cả người lôi hỏa đan xen lóe lên ánh sáng chói mắt.  Khi tức cuồng bạo như đến từ thời thượng cổ, dùng một khí thế vô cùng hung hăng nhào tới. Há miệng không ngừng rống lên, mắt thấy sắp cuốn lấy đối phương rồi trực tiếp siết đứt cổ.  Nhưng cô gái váy tím kia cũng có chút không tầm thường, ánh mắt lập lòe phát ra vẻ sắc bén khiếp người.  Trường thương Tử Diễm thoáng chốc thay đổi hướng đi, trực tiếp đâm lên đầu con rồng kia.  Keng!  Cú va chạm động trời ấy đã nổ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh chiều tà.  Lôi Hỏa lập lòe, dòng điện chớp nhoáng, tử diễm quay cuồng như rồng.  Trong khoảnh khắc ấy, hai người đã so đấu được vài chiêu, cuối cùng cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, roi Tử Diễm Lô Hoàng chợt phát ra một luồng dao động kịch liệt. Con rồng dài cả mấy trăm trượng giống như sống lại, khiến cả không gian quay cuồng như bão tố kéo đến.  Ong!  Cô gái váy tím trực tiếp bị đánh lùi lại, vừa rơi xuống đất đã bắn lên một đống bụi mù.  "Tiểu Hồng".  Trong giây phút sống còn ấy, Lâm Nhất chợt hét lên một tiếng.  Sau khi hét xong, hắn lập tức ném roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài.Ngựa Huyết Long hình mèo linh hoạt bắt roi Tử Diễm Lôi Hoàng, nó đã chờ đợi từ lâu. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng không còn khả năng điều khiển bởi Lâm Nhất lại phát huy sức mạnh của nó, thậm chí còn bộc phát uy lực mạnh hơn khi ở trong tay Lâm Nhất.

Chương 3373