“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3374
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Rắc rắc rắc! Con long mãng trên trời dài ra đến nghìn trượng, loáng thoáng có tiếng xương gãy vang lên, nó lập tức tiến hoá thành một con giao long tam trảo! Ầm! Trong nháy mắt, long uy đáng sợ lập tức được phóng thích, uy áp mạnh mẽ khoá chặt nữ tử áo tím trong phút chốc. Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống! Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hắn dứt khoát rút kiếm Táng Hoa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng. Răng rắc! Kiếm quang không gì sánh nổi bừng lên, nữ tử áo tím bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ. Bùm! Cùng lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng quất mạnh xuống. Ầm ầm! Vào khoảnh khoắc ngắn ngủi này, đất trời rung chuyển, tiếng nổ vang dội, cả không gian này đều như không ổn định, dưới đất cát bụi tung bay, vô số đá vụn bay đầy trời, khung cảnh hệt như tận thế. Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người ta hít thở không thông. Vù! Roi Tử Diễm Lôi Hoàng biến thành nguyên hình, ngựa Huyết Long cầm roi từ từ đáp xuống trên vai Lâm Nhất, ánh mắt nghiêm túc, không dám khinh thường. “Kết thúc rồi sao?” Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi thất thường, ánh mắt chợt loé. Trong tình huống tự phụ không dùng roi Tử Diễm Lôi Hoàng, Lâm Nhất hoàn toàn không có cơ hội thắng nữ tử áo tím cảnh giới Thiên Phách tầng bốn bí ẩn này. Thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng khó mà làm được, cho dù sử dụng đại sát khí này cũng phải đánh nhanh thắng nhanh, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào. Nếu không, một khi đối phương định thần lại, hắn nhất định sẽ chết. Chênh lệch về tu vi cảnh giới lớn tới mức quyết định cấp bậc, bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Thình thịch! Tiếng bước chân vang lên giữa màn mưa bụi, ánh sáng tím nhìn thấy lúc đầu lại vặn vẹo hợp thành với nhau. Nữ tử áo tím chậm rãi hiện thân, mặt hơi tái nhợt, nhìn Lâm Nhất cười bảo: “Tiểu đệ đệ không lãng mạn chút nào, thật tàn nhẫn!” Vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong đôi mắt hoa đào long lanh như nước mùa thu của nàng ta, hình như roi trong tay hắn là đạo binh tuyệt phẩm thời thượng cổ. Nếu không phải do tu vi của đối phương quá thấp, không thể phát huy hết uy lực của nó, chỉ dựa vào cây roi này nàng ta không thể đánh bại hắn. Còn nhát kiếm kia nữa! Quả thật hơi đáng sợ, thiếu niên này khiến người ta phải nhìn với con mắt khác, thật khó tin. Có lẽ hắn sẽ là một con hắc mã trên con đường thông thiên và cuộc tranh tài vạn giới sau cùng. “Chưa chết!”
Rắc rắc rắc!
Con long mãng trên trời dài ra đến nghìn trượng, loáng thoáng có tiếng xương gãy vang lên, nó lập tức tiến hoá thành một con giao long tam trảo!
Ầm!
Trong nháy mắt, long uy đáng sợ lập tức được phóng thích, uy áp mạnh mẽ khoá chặt nữ tử áo tím trong phút chốc.
Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai
Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!
Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hắn dứt khoát rút kiếm Táng Hoa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng.
Răng rắc!
Kiếm quang không gì sánh nổi bừng lên, nữ tử áo tím bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.
Bùm!
Cùng lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng quất mạnh xuống.
Ầm ầm!
Vào khoảnh khoắc ngắn ngủi này, đất trời rung chuyển, tiếng nổ vang dội, cả không gian này đều như không ổn định, dưới đất cát bụi tung bay, vô số đá vụn bay đầy trời, khung cảnh hệt như tận thế.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Vù!
Roi Tử Diễm Lôi Hoàng biến thành nguyên hình, ngựa Huyết Long cầm roi từ từ đáp xuống trên vai Lâm Nhất, ánh mắt nghiêm túc, không dám khinh thường.
“Kết thúc rồi sao?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi thất thường, ánh mắt chợt loé.
Trong tình huống tự phụ không dùng roi Tử Diễm Lôi Hoàng, Lâm Nhất hoàn toàn không có cơ hội thắng nữ tử áo tím cảnh giới Thiên Phách tầng bốn bí ẩn này.
Thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng khó mà làm được, cho dù sử dụng đại sát khí này cũng phải đánh nhanh thắng nhanh, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào.
Nếu không, một khi đối phương định thần lại, hắn nhất định sẽ chết.
Chênh lệch về tu vi cảnh giới lớn tới mức quyết định cấp bậc, bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Thình thịch!
Tiếng bước chân vang lên giữa màn mưa bụi, ánh sáng tím nhìn thấy lúc đầu lại vặn vẹo hợp thành với nhau. Nữ tử áo tím chậm rãi hiện thân, mặt hơi tái nhợt, nhìn Lâm Nhất cười bảo: “Tiểu đệ đệ không lãng mạn chút nào, thật tàn nhẫn!”
Vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong đôi mắt hoa đào long lanh như nước mùa thu của nàng ta, hình như roi trong tay hắn là đạo binh tuyệt phẩm thời thượng cổ.
Nếu không phải do tu vi của đối phương quá thấp, không thể phát huy hết uy lực của nó, chỉ dựa vào cây roi này nàng ta không thể đánh bại hắn.
Còn nhát kiếm kia nữa!
Quả thật hơi đáng sợ, thiếu niên này khiến người ta phải nhìn với con mắt khác, thật khó tin. Có lẽ hắn sẽ là một con hắc mã trên con đường thông thiên và cuộc tranh tài vạn giới sau cùng.
“Chưa chết!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Rắc rắc rắc! Con long mãng trên trời dài ra đến nghìn trượng, loáng thoáng có tiếng xương gãy vang lên, nó lập tức tiến hoá thành một con giao long tam trảo! Ầm! Trong nháy mắt, long uy đáng sợ lập tức được phóng thích, uy áp mạnh mẽ khoá chặt nữ tử áo tím trong phút chốc. Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống! Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hắn dứt khoát rút kiếm Táng Hoa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng. Răng rắc! Kiếm quang không gì sánh nổi bừng lên, nữ tử áo tím bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ. Bùm! Cùng lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng quất mạnh xuống. Ầm ầm! Vào khoảnh khoắc ngắn ngủi này, đất trời rung chuyển, tiếng nổ vang dội, cả không gian này đều như không ổn định, dưới đất cát bụi tung bay, vô số đá vụn bay đầy trời, khung cảnh hệt như tận thế. Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến người ta hít thở không thông. Vù! Roi Tử Diễm Lôi Hoàng biến thành nguyên hình, ngựa Huyết Long cầm roi từ từ đáp xuống trên vai Lâm Nhất, ánh mắt nghiêm túc, không dám khinh thường. “Kết thúc rồi sao?” Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi thất thường, ánh mắt chợt loé. Trong tình huống tự phụ không dùng roi Tử Diễm Lôi Hoàng, Lâm Nhất hoàn toàn không có cơ hội thắng nữ tử áo tím cảnh giới Thiên Phách tầng bốn bí ẩn này. Thậm chí ngay cả bỏ chạy cũng khó mà làm được, cho dù sử dụng đại sát khí này cũng phải đánh nhanh thắng nhanh, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào. Nếu không, một khi đối phương định thần lại, hắn nhất định sẽ chết. Chênh lệch về tu vi cảnh giới lớn tới mức quyết định cấp bậc, bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Thình thịch! Tiếng bước chân vang lên giữa màn mưa bụi, ánh sáng tím nhìn thấy lúc đầu lại vặn vẹo hợp thành với nhau. Nữ tử áo tím chậm rãi hiện thân, mặt hơi tái nhợt, nhìn Lâm Nhất cười bảo: “Tiểu đệ đệ không lãng mạn chút nào, thật tàn nhẫn!” Vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trong đôi mắt hoa đào long lanh như nước mùa thu của nàng ta, hình như roi trong tay hắn là đạo binh tuyệt phẩm thời thượng cổ. Nếu không phải do tu vi của đối phương quá thấp, không thể phát huy hết uy lực của nó, chỉ dựa vào cây roi này nàng ta không thể đánh bại hắn. Còn nhát kiếm kia nữa! Quả thật hơi đáng sợ, thiếu niên này khiến người ta phải nhìn với con mắt khác, thật khó tin. Có lẽ hắn sẽ là một con hắc mã trên con đường thông thiên và cuộc tranh tài vạn giới sau cùng. “Chưa chết!”