“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3379
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Mình đã tích luỹ từ rất lâu, đáng lẽ việc thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên phải thuận lợi mới đúng... Nhưng hôm nay gặp khó khăn từ nữ tử áo tím, có lẽ trái tim hướng kiếm đã xuất hiện kẽ hở”. Lâm Nhất rất hiểu bản thân mình, nhát kiếm trước đó không thể gi ết chết đối phương coi như là lần đầu tiên hắn thất bại kể từ khi tu luyện Trảm Thiên tam kiếm. Có lẽ đây cũng là cơ hội thật sự của mình? Rõ ràng trước đó kiếm ý của hắn không thể tiến bộ, khi thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng một cũng coi như trải qua sinh tử nhưng kiếm ý chỉ mạnh lên một chút, không đột phá một cách suôn sẻ, có lẽ nguyên do là hắn không nhận ra sơ hở của mình. Kiếm ý của hắn đã có thể thăng cấp lên Thông Thiên từ lâu nhưng lại bị mắc kẹt, bình cảnh vô hình không thể nhìn thấy hi vọng đột phá. Ngay cả kiếp Thiên Phách cửu tử nhất sinh cũng chưa thể giúp kiếm ý đột phá, tính ra chuyện này cũng hơi lạ. Chuyện bất thường ắt có vấn đề! Bây giờ Lâm Nhất bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy có gì đó kì lạ, hắn đi qua đi lại, càng nghĩ thì mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, vô số ý nghĩ điên cuồng va chạm trong đầu. Một lúc lâu sau Lâm Nhất đã hiểu, mắt hắn sáng rực lên. “Ra vậy”.Lâm Nhất đứng lại, vẻ phấn khích hiện lên trên mặt: “Từ khi mình sáng tạo Trảm Thiên tam kiếm cho đến nay, một nhát kiếm giết một người, chưa từng gặp đối thủ, điều này làm cho trái tim hướng kiếm của mình có cảm giác gần như vô địch”. Trảm Thiên tam kiếm là dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống. Nhưng kiếm ý Thông Thiên lại muốn chém rách cả gầm trời này chứ không chỉ riêng dưới gầm trời thôi. Trảm Thiên tam kiếm của mình càng mạnh, gầm trời mà mình vẽ cho bản thân sẽ càng thêm đáng sợ, muốn thăng cấp sẽ càng khó khăn hơn. “Tự giam chân mình!” Bốn từ nảy lên trong đầu Lâm Nhất là tự giam chân mình, hắn đã bước lên một con đường sai lầm, thảo nào mãi không thể thăng cấp kiếm ý Thông Thiên. Trời có thể phá, có thể nát, chỉ riêng lồng giam do mình vẽ ra là khó chém nhất. Bởi vì bản thân mắc kẹt trong đó nhưng lại không hề hay biết. Nếu hôm nay không bị nữ tử áo tím ngăn cản thì không biết đến ngày tháng năm nào mình mới nhận ra đạo lý này. Như vậy thì mình cần phải cảm ơn nàng ta. Vẻ hưng phấn trong mắt Lâm Nhất càng thêm rõ ràng, lúc này hắn tự tin một trăm phần trăm rằng mình có thể thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên. Phải công nhận rằng Trảm Thiên tam kiếm gặp thất bại trong tay nữ tử áo tím cũng là một kỳ ngộ đối với Lâm Nhất. Không có sự xuất hiện của nàng ta, có lẽ Lâm Nhất sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí là cả đời cũng sẽ mắc kẹt trong lồng giam của chính mình. Đây là một chuyện khá đáng sợ nhưng cũng là chuyện rất có thể sẽ xảy ra. Đối với người thường, kiếm ý của Lâm Nhất hiện giờ đã đủ nghịch thiên, thậm chí cả con đường thông thiên không ai sánh bằng, rất nhiều người dù mất cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu này. Nếu Lâm Nhất đâm theo đạo lý này mãi, lồng giam do hắn vẽ sẽ ngày càng kiên cố, cho dù có một ngày hắn nhận ra thì cũng chưa chắc sẽ có khả năng và dũng khí phá vỡ nó.
“Mình đã tích luỹ từ rất lâu, đáng lẽ việc thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên phải thuận lợi mới đúng... Nhưng hôm nay gặp khó khăn từ nữ tử áo tím, có lẽ trái tim hướng kiếm đã xuất hiện kẽ hở”.
Lâm Nhất rất hiểu bản thân mình, nhát kiếm trước đó không thể gi ết chết đối phương coi như là lần đầu tiên hắn thất bại kể từ khi tu luyện Trảm Thiên tam kiếm.
Có lẽ đây cũng là cơ hội thật sự của mình?
Rõ ràng trước đó kiếm ý của hắn không thể tiến bộ, khi thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng một cũng coi như trải qua sinh tử nhưng kiếm ý chỉ mạnh lên một chút, không đột phá một cách suôn sẻ, có lẽ nguyên do là hắn không nhận ra sơ hở của mình.
Kiếm ý của hắn đã có thể thăng cấp lên Thông Thiên từ lâu nhưng lại bị mắc kẹt, bình cảnh vô hình không thể nhìn thấy hi vọng đột phá.
Ngay cả kiếp Thiên Phách cửu tử nhất sinh cũng chưa thể giúp kiếm ý đột phá, tính ra chuyện này cũng hơi lạ.
Chuyện bất thường ắt có vấn đề!
Bây giờ Lâm Nhất bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy có gì đó kì lạ, hắn đi qua đi lại, càng nghĩ thì mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, vô số ý nghĩ điên cuồng va chạm trong đầu.
Một lúc lâu sau Lâm Nhất đã hiểu, mắt hắn sáng rực lên.
“Ra vậy”.
Lâm Nhất đứng lại, vẻ phấn khích hiện lên trên mặt: “Từ khi mình sáng tạo Trảm Thiên tam kiếm cho đến nay, một nhát kiếm giết một người, chưa từng gặp đối thủ, điều này làm cho trái tim hướng kiếm của mình có cảm giác gần như vô địch”.
Trảm Thiên tam kiếm là dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống.
Nhưng kiếm ý Thông Thiên lại muốn chém rách cả gầm trời này chứ không chỉ riêng dưới gầm trời thôi.
Trảm Thiên tam kiếm của mình càng mạnh, gầm trời mà mình vẽ cho bản thân sẽ càng thêm đáng sợ, muốn thăng cấp sẽ càng khó khăn hơn.
“Tự giam chân mình!”
Bốn từ nảy lên trong đầu Lâm Nhất là tự giam chân mình, hắn đã bước lên một con đường sai lầm, thảo nào mãi không thể thăng cấp kiếm ý Thông Thiên. Trời có thể phá, có thể nát, chỉ riêng lồng giam do mình vẽ ra là khó chém nhất.
Bởi vì bản thân mắc kẹt trong đó nhưng lại không hề hay biết.
Nếu hôm nay không bị nữ tử áo tím ngăn cản thì không biết đến ngày tháng năm nào mình mới nhận ra đạo lý này.
Như vậy thì mình cần phải cảm ơn nàng ta.
Vẻ hưng phấn trong mắt Lâm Nhất càng thêm rõ ràng, lúc này hắn tự tin một trăm phần trăm rằng mình có thể thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên.
Phải công nhận rằng Trảm Thiên tam kiếm gặp thất bại trong tay nữ tử áo tím cũng là một kỳ ngộ đối với Lâm Nhất.
Không có sự xuất hiện của nàng ta, có lẽ Lâm Nhất sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí là cả đời cũng sẽ mắc kẹt trong lồng giam của chính mình.
Đây là một chuyện khá đáng sợ nhưng cũng là chuyện rất có thể sẽ xảy ra.
Đối với người thường, kiếm ý của Lâm Nhất hiện giờ đã đủ nghịch thiên, thậm chí cả con đường thông thiên không ai sánh bằng, rất nhiều người dù mất cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu này.
Nếu Lâm Nhất đâm theo đạo lý này mãi, lồng giam do hắn vẽ sẽ ngày càng kiên cố, cho dù có một ngày hắn nhận ra thì cũng chưa chắc sẽ có khả năng và dũng khí phá vỡ nó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Mình đã tích luỹ từ rất lâu, đáng lẽ việc thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên phải thuận lợi mới đúng... Nhưng hôm nay gặp khó khăn từ nữ tử áo tím, có lẽ trái tim hướng kiếm đã xuất hiện kẽ hở”. Lâm Nhất rất hiểu bản thân mình, nhát kiếm trước đó không thể gi ết chết đối phương coi như là lần đầu tiên hắn thất bại kể từ khi tu luyện Trảm Thiên tam kiếm. Có lẽ đây cũng là cơ hội thật sự của mình? Rõ ràng trước đó kiếm ý của hắn không thể tiến bộ, khi thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng một cũng coi như trải qua sinh tử nhưng kiếm ý chỉ mạnh lên một chút, không đột phá một cách suôn sẻ, có lẽ nguyên do là hắn không nhận ra sơ hở của mình. Kiếm ý của hắn đã có thể thăng cấp lên Thông Thiên từ lâu nhưng lại bị mắc kẹt, bình cảnh vô hình không thể nhìn thấy hi vọng đột phá. Ngay cả kiếp Thiên Phách cửu tử nhất sinh cũng chưa thể giúp kiếm ý đột phá, tính ra chuyện này cũng hơi lạ. Chuyện bất thường ắt có vấn đề! Bây giờ Lâm Nhất bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy có gì đó kì lạ, hắn đi qua đi lại, càng nghĩ thì mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, vô số ý nghĩ điên cuồng va chạm trong đầu. Một lúc lâu sau Lâm Nhất đã hiểu, mắt hắn sáng rực lên. “Ra vậy”.Lâm Nhất đứng lại, vẻ phấn khích hiện lên trên mặt: “Từ khi mình sáng tạo Trảm Thiên tam kiếm cho đến nay, một nhát kiếm giết một người, chưa từng gặp đối thủ, điều này làm cho trái tim hướng kiếm của mình có cảm giác gần như vô địch”. Trảm Thiên tam kiếm là dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống. Nhưng kiếm ý Thông Thiên lại muốn chém rách cả gầm trời này chứ không chỉ riêng dưới gầm trời thôi. Trảm Thiên tam kiếm của mình càng mạnh, gầm trời mà mình vẽ cho bản thân sẽ càng thêm đáng sợ, muốn thăng cấp sẽ càng khó khăn hơn. “Tự giam chân mình!” Bốn từ nảy lên trong đầu Lâm Nhất là tự giam chân mình, hắn đã bước lên một con đường sai lầm, thảo nào mãi không thể thăng cấp kiếm ý Thông Thiên. Trời có thể phá, có thể nát, chỉ riêng lồng giam do mình vẽ ra là khó chém nhất. Bởi vì bản thân mắc kẹt trong đó nhưng lại không hề hay biết. Nếu hôm nay không bị nữ tử áo tím ngăn cản thì không biết đến ngày tháng năm nào mình mới nhận ra đạo lý này. Như vậy thì mình cần phải cảm ơn nàng ta. Vẻ hưng phấn trong mắt Lâm Nhất càng thêm rõ ràng, lúc này hắn tự tin một trăm phần trăm rằng mình có thể thăng cấp lên kiếm ý Thông Thiên. Phải công nhận rằng Trảm Thiên tam kiếm gặp thất bại trong tay nữ tử áo tím cũng là một kỳ ngộ đối với Lâm Nhất. Không có sự xuất hiện của nàng ta, có lẽ Lâm Nhất sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí là cả đời cũng sẽ mắc kẹt trong lồng giam của chính mình. Đây là một chuyện khá đáng sợ nhưng cũng là chuyện rất có thể sẽ xảy ra. Đối với người thường, kiếm ý của Lâm Nhất hiện giờ đã đủ nghịch thiên, thậm chí cả con đường thông thiên không ai sánh bằng, rất nhiều người dù mất cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được thành tựu này. Nếu Lâm Nhất đâm theo đạo lý này mãi, lồng giam do hắn vẽ sẽ ngày càng kiên cố, cho dù có một ngày hắn nhận ra thì cũng chưa chắc sẽ có khả năng và dũng khí phá vỡ nó.