“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3380

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Bây giờ rất thích hợp, không sớm cũng không muộn, mình cần phải phá vỡ lồng giam này. So với những kiếm khách chưa trải qua điều này, kiếm ý Thông Thiên của mình nhất định sẽ mạnh lên rất nhiều”.  Lâm Nhất không do dự nữa.  Hắn khoanh chân ngồi xuống dung hợp kiếm ý Thông Linh và kiếm uy Thương Long với nhau, sau đó phóng thích hết ra ngoài.  Thời gian dần trôi qua, Lâm Nhất ở nơi yên tĩnh này lĩnh ngộ điểm mấu chốt cuối cùng của kiếm ý Thông Linh.   Hắn đã tích luỹ đủ kinh nghiệm, chẳng qua nhầm lẫn đi theo con đường sai trái, bây giờ hắn đã tỉnh ngộ, kiếm ý thăng cấp lên tam phẩm chỉ là chuyện sớm hay muộn.    Theo thời gian trôi qua, kiếm ý quanh người Lâm Nhất biến thành những điểm sáng phủ kín khắp bầu trời. Những điểm sáng kiếm ý ấy tựa như những vì sao sáng giữa bầu trời đêm.  Lâm Nhất đứng ở trong đó cảm nhận được chiếc lồng giam mình đang lặng lẽ vỡ vụn, cảm giác này khá kì diệu.  Cảm giác đó chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn tả bằng lời, người ngoài không thấy rõ, nhưng bản thân Lâm Nhất có thể cảm ứng được rõ kiếm ý đang biến đổi theo một cách nào đó.  Hắn cảm thấy linh hồn của mình như đang bay ra ngoài theo kiếm ý, phủ kín bầu trời, càng bay càng cao. Ở cuối con đường kia dường như có một cánh cửa, cánh cửa lồng giam lúc ẩn lúc hiện.  Chỉ cần tiếp tục thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ mở được cánh cửa này, bước ra khỏi lồng giam của mình.  Mặt trời mọc rồi lặn, mây tụ rồi tan.  Thời gian trôi qua thật nhanh, khi Lâm Nhất ở trong núi lĩnh ngộ, những nhân tài kiệt xuất khác cũng đang tìm kiếm kỳ ngộ ở khắp nơi trên con đường thông thiên để chuẩn bị cho Thương Long Cấm Giới.  Chuyện hắn giết Khổng Huyên lan truyền khắp khu vực Thương Long với tốc độ nhanh như gió.  Cái tên công tử Táng Hoa đến từ Huyền Hoàng giới như một con hắc mã bỗng dưng xuất hiện trên con đường thông thiên. Bảng Thương Long không có tên của hắn, kiếm trong tay hắn lại vang danh khắp con đường thông thiên.  Hắn đã dựa vào thực lực của bản thân để làm cho tên mình nổi tiếng khắp nơi.  Các giới vực cấp cao nhắc tới Lâm Nhất là hận nghiến răng, ngày hôm đó hắn không chỉ giết Khổng Huyên mà còn tuyên bố tất cả mọi người đều có thể tranh giành tài nguyên ở con đường thông thiên.  Những lời hào hùng ấy đã cổ vũ nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp thấp rất nhiều, đến nỗi họ không còn e sợ giới vực cấp cao như trước nữa.  Người người đều tranh giành, tại sao ta không thể tranh!Những lời nói ấy hào hùng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Khi Thương Long Cấm Giới sắp mở làm cho cuộc tranh giành trong cấm khi càng thêm khốc liệt.  Ai cũng đang cố gắng hết sức để tìm được kỳ ngộ cho riêng mình trong Thương Long Cấm Giới, không cầu toả sáng rực rỡ, chỉ mong không hối hận, không sợ cái chết.  Năm ngày sau.  Sơn cốc yên tĩnh nơi Lâm Nhất đang tu luyện đột nhiên phóng thích kiếm ý thẳng lên trời, bầu trời xuất hiện một lỗ thủng như bức màn sân khấu bị xé rách, ánh sáng chiếu xuống để lộ một cánh cửa khổng lồ.  Bùm!  

“Bây giờ rất thích hợp, không sớm cũng không muộn, mình cần phải phá vỡ lồng giam này. So với những kiếm khách chưa trải qua điều này, kiếm ý Thông Thiên của mình nhất định sẽ mạnh lên rất nhiều”.  

Lâm Nhất không do dự nữa.  

Hắn khoanh chân ngồi xuống dung hợp kiếm ý Thông Linh và kiếm uy Thương Long với nhau, sau đó phóng thích hết ra ngoài.  

Thời gian dần trôi qua, Lâm Nhất ở nơi yên tĩnh này lĩnh ngộ điểm mấu chốt cuối cùng của kiếm ý Thông Linh.   

Hắn đã tích luỹ đủ kinh nghiệm, chẳng qua nhầm lẫn đi theo con đường sai trái, bây giờ hắn đã tỉnh ngộ, kiếm ý thăng cấp lên tam phẩm chỉ là chuyện sớm hay muộn.    

Theo thời gian trôi qua, kiếm ý quanh người Lâm Nhất biến thành những điểm sáng phủ kín khắp bầu trời. Những điểm sáng kiếm ý ấy tựa như những vì sao sáng giữa bầu trời đêm.  

Lâm Nhất đứng ở trong đó cảm nhận được chiếc lồng giam mình đang lặng lẽ vỡ vụn, cảm giác này khá kì diệu.  

Cảm giác đó chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn tả bằng lời, người ngoài không thấy rõ, nhưng bản thân Lâm Nhất có thể cảm ứng được rõ kiếm ý đang biến đổi theo một cách nào đó.  

Hắn cảm thấy linh hồn của mình như đang bay ra ngoài theo kiếm ý, phủ kín bầu trời, càng bay càng cao. Ở cuối con đường kia dường như có một cánh cửa, cánh cửa lồng giam lúc ẩn lúc hiện.  

Chỉ cần tiếp tục thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ mở được cánh cửa này, bước ra khỏi lồng giam của mình.  

Mặt trời mọc rồi lặn, mây tụ rồi tan.  

Thời gian trôi qua thật nhanh, khi Lâm Nhất ở trong núi lĩnh ngộ, những nhân tài kiệt xuất khác cũng đang tìm kiếm kỳ ngộ ở khắp nơi trên con đường thông thiên để chuẩn bị cho Thương Long Cấm Giới.  

Chuyện hắn giết Khổng Huyên lan truyền khắp khu vực Thương Long với tốc độ nhanh như gió.  

Cái tên công tử Táng Hoa đến từ Huyền Hoàng giới như một con hắc mã bỗng dưng xuất hiện trên con đường thông thiên. Bảng Thương Long không có tên của hắn, kiếm trong tay hắn lại vang danh khắp con đường thông thiên.  

Hắn đã dựa vào thực lực của bản thân để làm cho tên mình nổi tiếng khắp nơi.  

Các giới vực cấp cao nhắc tới Lâm Nhất là hận nghiến răng, ngày hôm đó hắn không chỉ giết Khổng Huyên mà còn tuyên bố tất cả mọi người đều có thể tranh giành tài nguyên ở con đường thông thiên.  

Những lời hào hùng ấy đã cổ vũ nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp thấp rất nhiều, đến nỗi họ không còn e sợ giới vực cấp cao như trước nữa.  

Người người đều tranh giành, tại sao ta không thể tranh!

Những lời nói ấy hào hùng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Khi Thương Long Cấm Giới sắp mở làm cho cuộc tranh giành trong cấm khi càng thêm khốc liệt.  

Ai cũng đang cố gắng hết sức để tìm được kỳ ngộ cho riêng mình trong Thương Long Cấm Giới, không cầu toả sáng rực rỡ, chỉ mong không hối hận, không sợ cái chết.  

Năm ngày sau.  

Sơn cốc yên tĩnh nơi Lâm Nhất đang tu luyện đột nhiên phóng thích kiếm ý thẳng lên trời, bầu trời xuất hiện một lỗ thủng như bức màn sân khấu bị xé rách, ánh sáng chiếu xuống để lộ một cánh cửa khổng lồ.  

Bùm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Bây giờ rất thích hợp, không sớm cũng không muộn, mình cần phải phá vỡ lồng giam này. So với những kiếm khách chưa trải qua điều này, kiếm ý Thông Thiên của mình nhất định sẽ mạnh lên rất nhiều”.  Lâm Nhất không do dự nữa.  Hắn khoanh chân ngồi xuống dung hợp kiếm ý Thông Linh và kiếm uy Thương Long với nhau, sau đó phóng thích hết ra ngoài.  Thời gian dần trôi qua, Lâm Nhất ở nơi yên tĩnh này lĩnh ngộ điểm mấu chốt cuối cùng của kiếm ý Thông Linh.   Hắn đã tích luỹ đủ kinh nghiệm, chẳng qua nhầm lẫn đi theo con đường sai trái, bây giờ hắn đã tỉnh ngộ, kiếm ý thăng cấp lên tam phẩm chỉ là chuyện sớm hay muộn.    Theo thời gian trôi qua, kiếm ý quanh người Lâm Nhất biến thành những điểm sáng phủ kín khắp bầu trời. Những điểm sáng kiếm ý ấy tựa như những vì sao sáng giữa bầu trời đêm.  Lâm Nhất đứng ở trong đó cảm nhận được chiếc lồng giam mình đang lặng lẽ vỡ vụn, cảm giác này khá kì diệu.  Cảm giác đó chỉ cảm nhận được chứ không thể diễn tả bằng lời, người ngoài không thấy rõ, nhưng bản thân Lâm Nhất có thể cảm ứng được rõ kiếm ý đang biến đổi theo một cách nào đó.  Hắn cảm thấy linh hồn của mình như đang bay ra ngoài theo kiếm ý, phủ kín bầu trời, càng bay càng cao. Ở cuối con đường kia dường như có một cánh cửa, cánh cửa lồng giam lúc ẩn lúc hiện.  Chỉ cần tiếp tục thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ mở được cánh cửa này, bước ra khỏi lồng giam của mình.  Mặt trời mọc rồi lặn, mây tụ rồi tan.  Thời gian trôi qua thật nhanh, khi Lâm Nhất ở trong núi lĩnh ngộ, những nhân tài kiệt xuất khác cũng đang tìm kiếm kỳ ngộ ở khắp nơi trên con đường thông thiên để chuẩn bị cho Thương Long Cấm Giới.  Chuyện hắn giết Khổng Huyên lan truyền khắp khu vực Thương Long với tốc độ nhanh như gió.  Cái tên công tử Táng Hoa đến từ Huyền Hoàng giới như một con hắc mã bỗng dưng xuất hiện trên con đường thông thiên. Bảng Thương Long không có tên của hắn, kiếm trong tay hắn lại vang danh khắp con đường thông thiên.  Hắn đã dựa vào thực lực của bản thân để làm cho tên mình nổi tiếng khắp nơi.  Các giới vực cấp cao nhắc tới Lâm Nhất là hận nghiến răng, ngày hôm đó hắn không chỉ giết Khổng Huyên mà còn tuyên bố tất cả mọi người đều có thể tranh giành tài nguyên ở con đường thông thiên.  Những lời hào hùng ấy đã cổ vũ nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp thấp rất nhiều, đến nỗi họ không còn e sợ giới vực cấp cao như trước nữa.  Người người đều tranh giành, tại sao ta không thể tranh!Những lời nói ấy hào hùng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Khi Thương Long Cấm Giới sắp mở làm cho cuộc tranh giành trong cấm khi càng thêm khốc liệt.  Ai cũng đang cố gắng hết sức để tìm được kỳ ngộ cho riêng mình trong Thương Long Cấm Giới, không cầu toả sáng rực rỡ, chỉ mong không hối hận, không sợ cái chết.  Năm ngày sau.  Sơn cốc yên tĩnh nơi Lâm Nhất đang tu luyện đột nhiên phóng thích kiếm ý thẳng lên trời, bầu trời xuất hiện một lỗ thủng như bức màn sân khấu bị xé rách, ánh sáng chiếu xuống để lộ một cánh cửa khổng lồ.  Bùm!  

Chương 3380