“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3419
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cuộc tranh chấp và đánh nhau kịch liệt, không cần hỏi hắn cũng biết họ đánh nhau để chiếm vị trí tốt. Thần điện là nơi các giới vực cấp cao chiếm đóng, người ngoài không dám giành, nhưng trong thành trì này cũng không có nhiều quy định, đặc biệt là những toà nhà gần thần điện, mọi người tranh giành rất dữ dội, ai cũng muốn được gần thần điện hơn. Đợi đến khi Thương Long Cấm Giới mở ra cũng có thể vào trước người khác một bước. Lâm Nhất không quan tâm vấn đề này lắm, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là tiến thẳng vào thần điện. Cái gọi là lén lút đợi đến khi Thương Long Cấm Giới hiện thế không phù hợp với phong cách làm việc của Lâm Nhất.Đến bước này rồi còn tránh né thì không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, bây giờ Lâm Nhất cũng không sợ giới vực Huyết Cốt, dù người của cả giới vực Huyết Cốt ỷ đông hiếp ít cũng không hề sợ hãi. Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhất đột nhiên cảm giác được vài khí tức quen thuộc, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn. Chợt thấy trước một tòa kiến trúc gần thần điện, có hai người dẫn dầu của hai đại giới vực đang giao đấu kịch liệt. Một trong hai người là thủ lĩnh của giới vực cấp cao, có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Người giao đấu với hắn ta tuy không phải nhân tài giới vực cấp cao, nhưng tu vi lại không thua kém, cũng là cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Cảnh tượng như vậy, Lâm Nhất không khó đoán được, chắc chắn là người của giới vực cấp cao đuổi người, sau đó người đến trước không đồng ý mà thôi. Đổi lại cũng có chút thú vị, dù sao người dám khiêu khích với giới vực cấp cao trong thành này không nhiều, cùng lắm là giữa các giới vực cấp cao đấu nhau mà thôi. Đương nhiên, lý do thật sự khiến Lâm Nhất dừng chân là hắn phát hiện trong những người của giới vực cấp trung có vài bóng người quen thuộc. Trần Huyền, Liễu Vân! Đó là đám người từng đồng hành với hắn ở di tích thành Hỏa Vũ, Liễu Vân còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh. Nói vậy, người đang đối chiến với thủ lĩnh giới vực cấp cao chính là thủ lĩnh của Hiên Vân giới Mục Viêm. Từ lâu đã nghe Trần Huyền nói, đại sư huynh của hắn ta có thực lực sánh ngang với yêu nghiệt bảng Thương Long, bây giờ xem ra là thật. Chỉ là đối thủ của người đó quá mạnh, nội tình mạnh hơn quá nhiều, trong vòng mười chiêu e là không phân được thắng thua. Lâm Nhất đang nghĩ như vậy, Mục Viêm đã nôn ra máu, bị đối phương đánh bay ra xa. “Sư huynh!” Đám người của Hiên Vân giới ở sau lưng biến sắc, Trần Huyền và Liễu Vân vội vàng dìu hắn ta dậy. “Chút thực lực này mà dám đấu với giới vực Thiên Ưng bọn ta, Mục Viêm, ta thấy ngươi chán sống rồi! Nơi này là nơi cho đám phế vật các ngươi chiếm cứ sao?” Trong mắt thủ lĩnh của giới vực cấp cao kia lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn về phía đám người Liễu Vân. Những nhân tài khác của giới vực Thiên Ưng ở sau lưng hắn cũng lặng lẽ vây lại, mang ý thề không bỏ qua.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cuộc tranh chấp và đánh nhau kịch liệt, không cần hỏi hắn cũng biết họ đánh nhau để chiếm vị trí tốt.
Thần điện là nơi các giới vực cấp cao chiếm đóng, người ngoài không dám giành, nhưng trong thành trì này cũng không có nhiều quy định, đặc biệt là những toà nhà gần thần điện, mọi người tranh giành rất dữ dội, ai cũng muốn được gần thần điện hơn.
Đợi đến khi Thương Long Cấm Giới mở ra cũng có thể vào trước người khác một bước.
Lâm Nhất không quan tâm vấn đề này lắm, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là tiến thẳng vào thần điện. Cái gọi là lén lút đợi đến khi Thương Long Cấm Giới hiện thế không phù hợp với phong cách làm việc của Lâm Nhất.
Đến bước này rồi còn tránh né thì không có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, bây giờ Lâm Nhất cũng không sợ giới vực Huyết Cốt, dù người của cả giới vực Huyết Cốt ỷ đông hiếp ít cũng không hề sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhất đột nhiên cảm giác được vài khí tức quen thuộc, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn.
Chợt thấy trước một tòa kiến trúc gần thần điện, có hai người dẫn dầu của hai đại giới vực đang giao đấu kịch liệt.
Một trong hai người là thủ lĩnh của giới vực cấp cao, có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Người giao đấu với hắn ta tuy không phải nhân tài giới vực cấp cao, nhưng tu vi lại không thua kém, cũng là cảnh giới Thiên Phách tầng ba.
Cảnh tượng như vậy, Lâm Nhất không khó đoán được, chắc chắn là người của giới vực cấp cao đuổi người, sau đó người đến trước không đồng ý mà thôi.
Đổi lại cũng có chút thú vị, dù sao người dám khiêu khích với giới vực cấp cao trong thành này không nhiều, cùng lắm là giữa các giới vực cấp cao đấu nhau mà thôi.
Đương nhiên, lý do thật sự khiến Lâm Nhất dừng chân là hắn phát hiện trong những người của giới vực cấp trung có vài bóng người quen thuộc.
Trần Huyền, Liễu Vân!
Đó là đám người từng đồng hành với hắn ở di tích thành Hỏa Vũ, Liễu Vân còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh.
Nói vậy, người đang đối chiến với thủ lĩnh giới vực cấp cao chính là thủ lĩnh của Hiên Vân giới Mục Viêm.
Từ lâu đã nghe Trần Huyền nói, đại sư huynh của hắn ta có thực lực sánh ngang với yêu nghiệt bảng Thương Long, bây giờ xem ra là thật.
Chỉ là đối thủ của người đó quá mạnh, nội tình mạnh hơn quá nhiều, trong vòng mười chiêu e là không phân được thắng thua.
Lâm Nhất đang nghĩ như vậy, Mục Viêm đã nôn ra máu, bị đối phương đánh bay ra xa.
“Sư huynh!”
Đám người của Hiên Vân giới ở sau lưng biến sắc, Trần Huyền và Liễu Vân vội vàng dìu hắn ta dậy.
“Chút thực lực này mà dám đấu với giới vực Thiên Ưng bọn ta, Mục Viêm, ta thấy ngươi chán sống rồi! Nơi này là nơi cho đám phế vật các ngươi chiếm cứ sao?”
Trong mắt thủ lĩnh của giới vực cấp cao kia lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn về phía đám người Liễu Vân. Những nhân tài khác của giới vực Thiên Ưng ở sau lưng hắn cũng lặng lẽ vây lại, mang ý thề không bỏ qua.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cuộc tranh chấp và đánh nhau kịch liệt, không cần hỏi hắn cũng biết họ đánh nhau để chiếm vị trí tốt. Thần điện là nơi các giới vực cấp cao chiếm đóng, người ngoài không dám giành, nhưng trong thành trì này cũng không có nhiều quy định, đặc biệt là những toà nhà gần thần điện, mọi người tranh giành rất dữ dội, ai cũng muốn được gần thần điện hơn. Đợi đến khi Thương Long Cấm Giới mở ra cũng có thể vào trước người khác một bước. Lâm Nhất không quan tâm vấn đề này lắm, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là tiến thẳng vào thần điện. Cái gọi là lén lút đợi đến khi Thương Long Cấm Giới hiện thế không phù hợp với phong cách làm việc của Lâm Nhất.Đến bước này rồi còn tránh né thì không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, bây giờ Lâm Nhất cũng không sợ giới vực Huyết Cốt, dù người của cả giới vực Huyết Cốt ỷ đông hiếp ít cũng không hề sợ hãi. Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhất đột nhiên cảm giác được vài khí tức quen thuộc, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn. Chợt thấy trước một tòa kiến trúc gần thần điện, có hai người dẫn dầu của hai đại giới vực đang giao đấu kịch liệt. Một trong hai người là thủ lĩnh của giới vực cấp cao, có tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Người giao đấu với hắn ta tuy không phải nhân tài giới vực cấp cao, nhưng tu vi lại không thua kém, cũng là cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Cảnh tượng như vậy, Lâm Nhất không khó đoán được, chắc chắn là người của giới vực cấp cao đuổi người, sau đó người đến trước không đồng ý mà thôi. Đổi lại cũng có chút thú vị, dù sao người dám khiêu khích với giới vực cấp cao trong thành này không nhiều, cùng lắm là giữa các giới vực cấp cao đấu nhau mà thôi. Đương nhiên, lý do thật sự khiến Lâm Nhất dừng chân là hắn phát hiện trong những người của giới vực cấp trung có vài bóng người quen thuộc. Trần Huyền, Liễu Vân! Đó là đám người từng đồng hành với hắn ở di tích thành Hỏa Vũ, Liễu Vân còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh. Nói vậy, người đang đối chiến với thủ lĩnh giới vực cấp cao chính là thủ lĩnh của Hiên Vân giới Mục Viêm. Từ lâu đã nghe Trần Huyền nói, đại sư huynh của hắn ta có thực lực sánh ngang với yêu nghiệt bảng Thương Long, bây giờ xem ra là thật. Chỉ là đối thủ của người đó quá mạnh, nội tình mạnh hơn quá nhiều, trong vòng mười chiêu e là không phân được thắng thua. Lâm Nhất đang nghĩ như vậy, Mục Viêm đã nôn ra máu, bị đối phương đánh bay ra xa. “Sư huynh!” Đám người của Hiên Vân giới ở sau lưng biến sắc, Trần Huyền và Liễu Vân vội vàng dìu hắn ta dậy. “Chút thực lực này mà dám đấu với giới vực Thiên Ưng bọn ta, Mục Viêm, ta thấy ngươi chán sống rồi! Nơi này là nơi cho đám phế vật các ngươi chiếm cứ sao?” Trong mắt thủ lĩnh của giới vực cấp cao kia lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn về phía đám người Liễu Vân. Những nhân tài khác của giới vực Thiên Ưng ở sau lưng hắn cũng lặng lẽ vây lại, mang ý thề không bỏ qua.