“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3420

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nơi này rõ ràng là bọn ta đến trước!”  Trong mắt Liễu Vân tràn ngập lửa giận nồng đậm, không hề sợ hãi nhìn tới.  Đám người này thật quá đáng, vừa đến đã ra tay đánh nhau, là bị thương các đồng bạn của giới vực Hiên Vân. Nếu không phải đại sư huynh kịp thời đuổi đến, chỉ sợ người bị thương sẽ còn nhiều hơn.  “Đến trước đến sau? Ở con đường thông thiên này mà còn chuyện đến trước đến sau? Sao ta không biết? Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì?”  Trong mắt của thủ lĩnh của giới vực cấp cao đó lộ ra vẻ giễu cợt, nhìn về phía Liễu Vân cười nhạo, gương mặt hiện rõ sự khinh thường.  “Nói hay lắm! Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì”.  Nhưng hắn ta vừa nói xong, một giọng nói khác đột ngột vang lên, hai nhóm người quay đầu nhìn lại.  Người lên tiếng chậm rãi đi đến, một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, gương mặt che khuất dưới bóng râm của nón che, nhếch lên nụ cười lạnh băng.  Nếu đạo lý dễ nói như vậy thì còn cần gì nắm đấm.  Giọng nói Lâm Nhất đầy sự lạnh lẽo, lặp lại câu nói của thủ lĩnh giới vực Thiên Ưng một lần nữa.  Giọng nói của hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Nhất là sự lạnh lẽo dần dần toát ra kèm theo giọng nói, thoáng chốc lan tràn.  Soạt!  Trong nháy mắt đã có vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, trong những ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, ngay sau đó thì rộ lên xôn xao.  Một vài người thậm chí còn kinh ngạc che miệng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.  “Là Lâm Nhất!”  “Áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, sau lưng có một con long miêu. Con đường thông thiên này ngoại trừ Lâm Nhất thì không còn ai có hình tượng này”.  “Tên này lại thật sự hiện thân rồi!”  Kèm theo tiếng xôn xao và những ánh mắt kinh ngạc đó, nhiều nhân tài của giới vực cấp cao khu vực này lập tức trở nên sôi sục. Không ai ngờ Lâm Nhất lại nghênh ngang đi vào, chỉ đội một chiếc nón che nửa gương mặt.“Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng, dám đi thẳng vào đây như vậy”.  “Đúng là không sợ chết, chủ động can thiệp vào chuyện của giới vực Thiên Ưng, vương triều Thiên Ưng đâu dễ chọc vào như vậy!”  “Trong các yêu nghiệt cảnh giới Thiên Phách tầng ba, thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không phải Nguyên Hoành Thiên là có thể so sánh… Huống hồ, người của cả giới vực người ta đều đang ở đây”.  Trong lúc nói, từng bóng người lặng lẽ vậy lại, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, trong mắt dâng lên vẻ cực kỳ tham lam. Chưa nói tới đầu của Lâm Nhất trị giá bao nhiêu đan Tinh Nguyên, chỉ riêng bảo bối trên người hắn đã đủ khiến nhiều người động lòng.  “Lâm đại ca!”  Hai người Liễu Vân và Trần Huyền kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ xuất hiện vào lúc này.

“Nơi này rõ ràng là bọn ta đến trước!”  

Trong mắt Liễu Vân tràn ngập lửa giận nồng đậm, không hề sợ hãi nhìn tới.  

Đám người này thật quá đáng, vừa đến đã ra tay đánh nhau, là bị thương các đồng bạn của giới vực Hiên Vân. Nếu không phải đại sư huynh kịp thời đuổi đến, chỉ sợ người bị thương sẽ còn nhiều hơn.  

“Đến trước đến sau? Ở con đường thông thiên này mà còn chuyện đến trước đến sau? Sao ta không biết? Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì?”  

Trong mắt của thủ lĩnh của giới vực cấp cao đó lộ ra vẻ giễu cợt, nhìn về phía Liễu Vân cười nhạo, gương mặt hiện rõ sự khinh thường.  

“Nói hay lắm! Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì”.  

Nhưng hắn ta vừa nói xong, một giọng nói khác đột ngột vang lên, hai nhóm người quay đầu nhìn lại.  

Người lên tiếng chậm rãi đi đến, một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, gương mặt che khuất dưới bóng râm của nón che, nhếch lên nụ cười lạnh băng.  

Nếu đạo lý dễ nói như vậy thì còn cần gì nắm đấm.  

Giọng nói Lâm Nhất đầy sự lạnh lẽo, lặp lại câu nói của thủ lĩnh giới vực Thiên Ưng một lần nữa.  

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Nhất là sự lạnh lẽo dần dần toát ra kèm theo giọng nói, thoáng chốc lan tràn.  

Soạt!  

Trong nháy mắt đã có vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, trong những ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, ngay sau đó thì rộ lên xôn xao.  

Một vài người thậm chí còn kinh ngạc che miệng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.  

“Là Lâm Nhất!”  

“Áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, sau lưng có một con long miêu. Con đường thông thiên này ngoại trừ Lâm Nhất thì không còn ai có hình tượng này”.  

“Tên này lại thật sự hiện thân rồi!”  

Kèm theo tiếng xôn xao và những ánh mắt kinh ngạc đó, nhiều nhân tài của giới vực cấp cao khu vực này lập tức trở nên sôi sục. Không ai ngờ Lâm Nhất lại nghênh ngang đi vào, chỉ đội một chiếc nón che nửa gương mặt.

“Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng, dám đi thẳng vào đây như vậy”.  

“Đúng là không sợ chết, chủ động can thiệp vào chuyện của giới vực Thiên Ưng, vương triều Thiên Ưng đâu dễ chọc vào như vậy!”  

“Trong các yêu nghiệt cảnh giới Thiên Phách tầng ba, thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không phải Nguyên Hoành Thiên là có thể so sánh… Huống hồ, người của cả giới vực người ta đều đang ở đây”.  

Trong lúc nói, từng bóng người lặng lẽ vậy lại, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, trong mắt dâng lên vẻ cực kỳ tham lam. Chưa nói tới đầu của Lâm Nhất trị giá bao nhiêu đan Tinh Nguyên, chỉ riêng bảo bối trên người hắn đã đủ khiến nhiều người động lòng.  

“Lâm đại ca!”  

Hai người Liễu Vân và Trần Huyền kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ xuất hiện vào lúc này.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nơi này rõ ràng là bọn ta đến trước!”  Trong mắt Liễu Vân tràn ngập lửa giận nồng đậm, không hề sợ hãi nhìn tới.  Đám người này thật quá đáng, vừa đến đã ra tay đánh nhau, là bị thương các đồng bạn của giới vực Hiên Vân. Nếu không phải đại sư huynh kịp thời đuổi đến, chỉ sợ người bị thương sẽ còn nhiều hơn.  “Đến trước đến sau? Ở con đường thông thiên này mà còn chuyện đến trước đến sau? Sao ta không biết? Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì?”  Trong mắt của thủ lĩnh của giới vực cấp cao đó lộ ra vẻ giễu cợt, nhìn về phía Liễu Vân cười nhạo, gương mặt hiện rõ sự khinh thường.  “Nói hay lắm! Đạo lý mà nói được thì còn cần nắm đấm làm gì”.  Nhưng hắn ta vừa nói xong, một giọng nói khác đột ngột vang lên, hai nhóm người quay đầu nhìn lại.  Người lên tiếng chậm rãi đi đến, một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, gương mặt che khuất dưới bóng râm của nón che, nhếch lên nụ cười lạnh băng.  Nếu đạo lý dễ nói như vậy thì còn cần gì nắm đấm.  Giọng nói Lâm Nhất đầy sự lạnh lẽo, lặp lại câu nói của thủ lĩnh giới vực Thiên Ưng một lần nữa.  Giọng nói của hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Nhất là sự lạnh lẽo dần dần toát ra kèm theo giọng nói, thoáng chốc lan tràn.  Soạt!  Trong nháy mắt đã có vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, trong những ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, ngay sau đó thì rộ lên xôn xao.  Một vài người thậm chí còn kinh ngạc che miệng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.  “Là Lâm Nhất!”  “Áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, sau lưng có một con long miêu. Con đường thông thiên này ngoại trừ Lâm Nhất thì không còn ai có hình tượng này”.  “Tên này lại thật sự hiện thân rồi!”  Kèm theo tiếng xôn xao và những ánh mắt kinh ngạc đó, nhiều nhân tài của giới vực cấp cao khu vực này lập tức trở nên sôi sục. Không ai ngờ Lâm Nhất lại nghênh ngang đi vào, chỉ đội một chiếc nón che nửa gương mặt.“Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng, dám đi thẳng vào đây như vậy”.  “Đúng là không sợ chết, chủ động can thiệp vào chuyện của giới vực Thiên Ưng, vương triều Thiên Ưng đâu dễ chọc vào như vậy!”  “Trong các yêu nghiệt cảnh giới Thiên Phách tầng ba, thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không phải Nguyên Hoành Thiên là có thể so sánh… Huống hồ, người của cả giới vực người ta đều đang ở đây”.  Trong lúc nói, từng bóng người lặng lẽ vậy lại, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, trong mắt dâng lên vẻ cực kỳ tham lam. Chưa nói tới đầu của Lâm Nhất trị giá bao nhiêu đan Tinh Nguyên, chỉ riêng bảo bối trên người hắn đã đủ khiến nhiều người động lòng.  “Lâm đại ca!”  Hai người Liễu Vân và Trần Huyền kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất sẽ xuất hiện vào lúc này.

Chương 3420