“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3421
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất?” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng nhìn về phía Lâm Nhất, sững sờ trong chốc lát, sau đó trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, dẫn theo các nhân tài khác của giới vực chậm rãi bao vây về phía Lâm Nhất. “Bao vây hắn!” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cười khà khà, nhìn Lâm Nhất nói: “Thằng nhóc ngươi đúng là không ngại mạng lớn, giao nộp bảo kiếm trên người và Nhật Diệu Chi Linh ra đây, ta sẽ không làm khó ngươi”. Trong lúc nói, những nhân tài của giới vực Thiên Ưng khác ai nấy đều nhìn Lâm Nhất với ánh mắt bất thiện, mỗi người đều lộ ra ý cười dữ tợn. Thằng nhóc này đúng là dê béo, thịt mỡ trên người hắn nhiều hơn đám người Hiên Viên giới này quá nhiều. Quan trọng là nhiều giới vực cấp cao đều chịu thiệt thòi trước Lâm Nhất, bây giờ bọn họ người nhiều thế mạnh, đối phương lại chủ động dâng đến cửa, không thể không nói là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần khống chế được hắn là có thể vang danh khắp giới vực cấp cao ngay lập tức. Không những có giới vực Thiên Ưng, mà trong mắt người của vài giới vực cấp cao khác cũng lộ ra sát ý lạnh lẽo hoặc ít hoặc nhiều. “Nhật Diệu Chi Linh? Ta sợ ngươi không còn mạng để lấy!” Dưới nón che, Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt thờ ơ, thản nhiên nói. Lời nói ngông cuồng như vậy có thể nói là hoàn toàn không đặt thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng đó vào mắt, sắc mặt của đám nhân tài giới vực Thiên Ưng lập tức trở nên âm u lạnh lẽo. “Không biết điều!” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng lạnh lùng nói: “Ta cũng ngốc thật, lại đi nói lời thừa với ngươi làm gì, hôm nay dạy ngươi cách làm người là được rồi, ra tay!” Ầm! Ngay lập tức có năm nhân tài cảnh giới Thiên Phách tầng hai nhảy vọt lên trời, chân nguyên mỗi người bùng lên, vây giết về phía Lâm Nhất. Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cũng hiểu rõ, năm người này có lẽ không làm gì được Lâm Nhất. Nhưng chỉ cần giữ chân hắn, tạo ra một số cơ hội cho hắn ta. Chỉ cần có một cơ hội ra tay, hắn ta sẽ có thể khiến đối phương quỳ xuống xin tha. Đồng thời phải đánh đối phương bị thương nặng trong một đòn, nếu không cứ kéo dài thời gian, người của những giới vực cấp cao khác nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay. Hắn ta không muốn quả đến tay lại dâng cho người khác. Nhật Diệu Chi Linh, đạo binh thượng phẩm, còn có võ học Tạo Hóa cao cấp mà Lâm Nhất nắm giữ, hắn ta đều muốn lấy! Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không ngừng cười dữ tợn, hai mắt híp lại, giống như rắn độc ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đợi hắn lộ ra sơ hở. “Cẩn thận!”. Đám người của giới vực Hiên Vân nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi. Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay giúp đỡ, biến cố đột nhiên xảy ra. Ầm! Trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngân, kiếm âm như sấm, đinh tai nhức óc. Kiếm thế đáng sợ lan ra từ trên người Lâm Nhất một thân áo xanh. Rắc! Rắc! Rắc!
“Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất?”
Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng nhìn về phía Lâm Nhất, sững sờ trong chốc lát, sau đó trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, dẫn theo các nhân tài khác của giới vực chậm rãi bao vây về phía Lâm Nhất.
“Bao vây hắn!”
Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cười khà khà, nhìn Lâm Nhất nói: “Thằng nhóc ngươi đúng là không ngại mạng lớn, giao nộp bảo kiếm trên người và Nhật Diệu Chi Linh ra đây, ta sẽ không làm khó ngươi”.
Trong lúc nói, những nhân tài của giới vực Thiên Ưng khác ai nấy đều nhìn Lâm Nhất với ánh mắt bất thiện, mỗi người đều lộ ra ý cười dữ tợn.
Thằng nhóc này đúng là dê béo, thịt mỡ trên người hắn nhiều hơn đám người Hiên Viên giới này quá nhiều.
Quan trọng là nhiều giới vực cấp cao đều chịu thiệt thòi trước Lâm Nhất, bây giờ bọn họ người nhiều thế mạnh, đối phương lại chủ động dâng đến cửa, không thể không nói là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần khống chế được hắn là có thể vang danh khắp giới vực cấp cao ngay lập tức.
Không những có giới vực Thiên Ưng, mà trong mắt người của vài giới vực cấp cao khác cũng lộ ra sát ý lạnh lẽo hoặc ít hoặc nhiều.
“Nhật Diệu Chi Linh? Ta sợ ngươi không còn mạng để lấy!”
Dưới nón che, Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt thờ ơ, thản nhiên nói.
Lời nói ngông cuồng như vậy có thể nói là hoàn toàn không đặt thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng đó vào mắt, sắc mặt của đám nhân tài giới vực Thiên Ưng lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.
“Không biết điều!”
Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng lạnh lùng nói: “Ta cũng ngốc thật, lại đi nói lời thừa với ngươi làm gì, hôm nay dạy ngươi cách làm người là được rồi, ra tay!”
Ầm!
Ngay lập tức có năm nhân tài cảnh giới Thiên Phách tầng hai nhảy vọt lên trời, chân nguyên mỗi người bùng lên, vây giết về phía Lâm Nhất.
Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cũng hiểu rõ, năm người này có lẽ không làm gì được Lâm Nhất. Nhưng chỉ cần giữ chân hắn, tạo ra một số cơ hội cho hắn ta. Chỉ cần có một cơ hội ra tay, hắn ta sẽ có thể khiến đối phương quỳ xuống xin tha.
Đồng thời phải đánh đối phương bị thương nặng trong một đòn, nếu không cứ kéo dài thời gian, người của những giới vực cấp cao khác nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay.
Hắn ta không muốn quả đến tay lại dâng cho người khác.
Nhật Diệu Chi Linh, đạo binh thượng phẩm, còn có võ học Tạo Hóa cao cấp mà Lâm Nhất nắm giữ, hắn ta đều muốn lấy! Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không ngừng cười dữ tợn, hai mắt híp lại, giống như rắn độc ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đợi hắn lộ ra sơ hở.
“Cẩn thận!”.
Đám người của giới vực Hiên Vân nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi. Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay giúp đỡ, biến cố đột nhiên xảy ra.
Ầm!
Trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngân, kiếm âm như sấm, đinh tai nhức óc. Kiếm thế đáng sợ lan ra từ trên người Lâm Nhất một thân áo xanh.
Rắc! Rắc! Rắc!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất?” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng nhìn về phía Lâm Nhất, sững sờ trong chốc lát, sau đó trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, dẫn theo các nhân tài khác của giới vực chậm rãi bao vây về phía Lâm Nhất. “Bao vây hắn!” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cười khà khà, nhìn Lâm Nhất nói: “Thằng nhóc ngươi đúng là không ngại mạng lớn, giao nộp bảo kiếm trên người và Nhật Diệu Chi Linh ra đây, ta sẽ không làm khó ngươi”. Trong lúc nói, những nhân tài của giới vực Thiên Ưng khác ai nấy đều nhìn Lâm Nhất với ánh mắt bất thiện, mỗi người đều lộ ra ý cười dữ tợn. Thằng nhóc này đúng là dê béo, thịt mỡ trên người hắn nhiều hơn đám người Hiên Viên giới này quá nhiều. Quan trọng là nhiều giới vực cấp cao đều chịu thiệt thòi trước Lâm Nhất, bây giờ bọn họ người nhiều thế mạnh, đối phương lại chủ động dâng đến cửa, không thể không nói là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần khống chế được hắn là có thể vang danh khắp giới vực cấp cao ngay lập tức. Không những có giới vực Thiên Ưng, mà trong mắt người của vài giới vực cấp cao khác cũng lộ ra sát ý lạnh lẽo hoặc ít hoặc nhiều. “Nhật Diệu Chi Linh? Ta sợ ngươi không còn mạng để lấy!” Dưới nón che, Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt thờ ơ, thản nhiên nói. Lời nói ngông cuồng như vậy có thể nói là hoàn toàn không đặt thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng đó vào mắt, sắc mặt của đám nhân tài giới vực Thiên Ưng lập tức trở nên âm u lạnh lẽo. “Không biết điều!” Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng lạnh lùng nói: “Ta cũng ngốc thật, lại đi nói lời thừa với ngươi làm gì, hôm nay dạy ngươi cách làm người là được rồi, ra tay!” Ầm! Ngay lập tức có năm nhân tài cảnh giới Thiên Phách tầng hai nhảy vọt lên trời, chân nguyên mỗi người bùng lên, vây giết về phía Lâm Nhất. Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng cũng hiểu rõ, năm người này có lẽ không làm gì được Lâm Nhất. Nhưng chỉ cần giữ chân hắn, tạo ra một số cơ hội cho hắn ta. Chỉ cần có một cơ hội ra tay, hắn ta sẽ có thể khiến đối phương quỳ xuống xin tha. Đồng thời phải đánh đối phương bị thương nặng trong một đòn, nếu không cứ kéo dài thời gian, người của những giới vực cấp cao khác nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay. Hắn ta không muốn quả đến tay lại dâng cho người khác. Nhật Diệu Chi Linh, đạo binh thượng phẩm, còn có võ học Tạo Hóa cao cấp mà Lâm Nhất nắm giữ, hắn ta đều muốn lấy! Thủ lĩnh của giới vực Thiên Ưng không ngừng cười dữ tợn, hai mắt híp lại, giống như rắn độc ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đợi hắn lộ ra sơ hở. “Cẩn thận!”. Đám người của giới vực Hiên Vân nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi. Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay giúp đỡ, biến cố đột nhiên xảy ra. Ầm! Trong cơ thể Lâm Nhất đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngân, kiếm âm như sấm, đinh tai nhức óc. Kiếm thế đáng sợ lan ra từ trên người Lâm Nhất một thân áo xanh. Rắc! Rắc! Rắc!