“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3571

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong thoáng chốc, trên trời lại có vô số lôi quang lướt qua, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Thừa dịp có chút ánh sáng, hắn nhìn thấy một cây cột chọc trời màu đen ở cuối tầm mắt, xung quanh cây cột có lôi đình cuồng cuộn và gió lốc dữ dội.  “Đó là…”  Lâm Nhất nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Là gió bão!”  Cái cột chọc trời kia là cột nước do gió bão cuốn lên, đang di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, số lượng cũng rất dày đặc, uy lực thì mạnh đến mức khiến người ta suýt xoa. Trong lúc di chuyển, dường như vòi rồng kia còn khiến không gian màu đen xuất hiện những vết nứt.  Nếu thật sự để nó va vào người thì e rằng sẽ phải bị thương nặng.   Vòi rồng như tận thế cũng không cho Lâm Nhất quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đã kéo tới. Những cây cột chọc trời màu đen kia giăng đầy không gian, máu tươi không ngừng chuyển động, tạo thành gió lốc và điện quang chói mắt.  Kim Ô Cửu Biến!Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức sử dụng Kim Ô Cửu Biến, ngăn cản long uy trong thiên địa, bay lên trời như một con kim ô.  Vụt! Vụt! Vụt!  Nơi này chỗ nào cũng có mặt long uy, hạn chế tốc độ của Lâm Nhất, lúc này, Kim Ô Cửu Biến trước giờ nhanh như tia chớp cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.  Hắn tựa như một con chim bay qua bay lại trong gió lốc, cố gắng tránh đi những vòi rồng kia. Khi thì thẳng tắp như kiếm, khi thì rủ xuống như rèm, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước một cách cực kỳ cẩn thận.  Sau khi vượt qua gió lốc, Lâm Nhất lách người đáp xuống mặt biển, chân mày hơi giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng hoả diễm kia có vẻ đã gần hơn một chút.  “Tối đa nửa tháng sẽ đến nơi”.  Lâm Nhất tính toán khoảng cách, đưa ra kết luận của mình.  Ấy?  Nhưng vào lúc này, Lâm Nhất phát hiện bản thân đang tự động di chuyển.  Khi đưa mắt nhìn xuống, hắn ngạc nhiên phát hiện biển máu màu đen đang chậm rãi chuyển động, như đang bị một lực lượng nào đó lôi kéo.  Nước xoáy!  Sau gió lốc, trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, vị trí Lâm Nhất dừng lại vừa khéo là bên bờ vòng xoáy.  “Chết tiệt!”  Lâm Nhất mắng một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.  Nhưng đã không còn kịp nữa, tuy tốc độ di chuyển của vòng xoáy khá chậm, nhưng lực hút như thế… Lâm Nhất vừa mới chống lại gió lốc, hoàn toàn không thể nào đỡ được.  Chưa chạy được mấy bước, bàn chân của Lâm Nhất đã rơi vào vòng xoáy, sau đó cả người hắn như bị một bàn tay khổng lồ níu giữ.  Oanh!  Trời đất quay cuồng, Lâm Nhất bị kéo vào trong biển máu, sau khi rơi xuống nước, hắn mới sợ hãi phát hiện, biển máu trông có vẻ chỉ đang chuyển động chậm khi nãy lại di chuyển với tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.   Dưới sức mạnh to lớn như thế, dù là Lâm Nhất vào thời điểm mạnh nhất cũng sẽ cảm thấy khó mà đỡ được.  Hiện tại thân thể yếu ớt như thế, đương nhiên càng khó chống lại, không ngừng rơi xuống!   Rắc! Rắc! Rắc!  Dưới áp lực khổng lồ, xương cốt Lâm Nhất từng chút bị ép vỡ đến mức liên tục kêu vang. Đồng thời, máu tươi màu đen còn không ngừng thấm vào cơ thể, đốt cháy chân nguyên trong người hắn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong thoáng chốc, trên trời lại có vô số lôi quang lướt qua, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Thừa dịp có chút ánh sáng, hắn nhìn thấy một cây cột chọc trời màu đen ở cuối tầm mắt, xung quanh cây cột có lôi đình cuồng cuộn và gió lốc dữ dội.  “Đó là…”  Lâm Nhất nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Là gió bão!”  Cái cột chọc trời kia là cột nước do gió bão cuốn lên, đang di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, số lượng cũng rất dày đặc, uy lực thì mạnh đến mức khiến người ta suýt xoa. Trong lúc di chuyển, dường như vòi rồng kia còn khiến không gian màu đen xuất hiện những vết nứt.  Nếu thật sự để nó va vào người thì e rằng sẽ phải bị thương nặng.   Vòi rồng như tận thế cũng không cho Lâm Nhất quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đã kéo tới. Những cây cột chọc trời màu đen kia giăng đầy không gian, máu tươi không ngừng chuyển động, tạo thành gió lốc và điện quang chói mắt.  Kim Ô Cửu Biến!Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức sử dụng Kim Ô Cửu Biến, ngăn cản long uy trong thiên địa, bay lên trời như một con kim ô.  Vụt! Vụt! Vụt!  Nơi này chỗ nào cũng có mặt long uy, hạn chế tốc độ của Lâm Nhất, lúc này, Kim Ô Cửu Biến trước giờ nhanh như tia chớp cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.  Hắn tựa như một con chim bay qua bay lại trong gió lốc, cố gắng tránh đi những vòi rồng kia. Khi thì thẳng tắp như kiếm, khi thì rủ xuống như rèm, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước một cách cực kỳ cẩn thận.  Sau khi vượt qua gió lốc, Lâm Nhất lách người đáp xuống mặt biển, chân mày hơi giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng hoả diễm kia có vẻ đã gần hơn một chút.  “Tối đa nửa tháng sẽ đến nơi”.  Lâm Nhất tính toán khoảng cách, đưa ra kết luận của mình.  Ấy?  Nhưng vào lúc này, Lâm Nhất phát hiện bản thân đang tự động di chuyển.  Khi đưa mắt nhìn xuống, hắn ngạc nhiên phát hiện biển máu màu đen đang chậm rãi chuyển động, như đang bị một lực lượng nào đó lôi kéo.  Nước xoáy!  Sau gió lốc, trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, vị trí Lâm Nhất dừng lại vừa khéo là bên bờ vòng xoáy.  “Chết tiệt!”  Lâm Nhất mắng một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.  Nhưng đã không còn kịp nữa, tuy tốc độ di chuyển của vòng xoáy khá chậm, nhưng lực hút như thế… Lâm Nhất vừa mới chống lại gió lốc, hoàn toàn không thể nào đỡ được.  Chưa chạy được mấy bước, bàn chân của Lâm Nhất đã rơi vào vòng xoáy, sau đó cả người hắn như bị một bàn tay khổng lồ níu giữ.  Oanh!  Trời đất quay cuồng, Lâm Nhất bị kéo vào trong biển máu, sau khi rơi xuống nước, hắn mới sợ hãi phát hiện, biển máu trông có vẻ chỉ đang chuyển động chậm khi nãy lại di chuyển với tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.   Dưới sức mạnh to lớn như thế, dù là Lâm Nhất vào thời điểm mạnh nhất cũng sẽ cảm thấy khó mà đỡ được.  Hiện tại thân thể yếu ớt như thế, đương nhiên càng khó chống lại, không ngừng rơi xuống!   Rắc! Rắc! Rắc!  Dưới áp lực khổng lồ, xương cốt Lâm Nhất từng chút bị ép vỡ đến mức liên tục kêu vang. Đồng thời, máu tươi màu đen còn không ngừng thấm vào cơ thể, đốt cháy chân nguyên trong người hắn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong thoáng chốc, trên trời lại có vô số lôi quang lướt qua, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Thừa dịp có chút ánh sáng, hắn nhìn thấy một cây cột chọc trời màu đen ở cuối tầm mắt, xung quanh cây cột có lôi đình cuồng cuộn và gió lốc dữ dội.  “Đó là…”  Lâm Nhất nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Là gió bão!”  Cái cột chọc trời kia là cột nước do gió bão cuốn lên, đang di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, số lượng cũng rất dày đặc, uy lực thì mạnh đến mức khiến người ta suýt xoa. Trong lúc di chuyển, dường như vòi rồng kia còn khiến không gian màu đen xuất hiện những vết nứt.  Nếu thật sự để nó va vào người thì e rằng sẽ phải bị thương nặng.   Vòi rồng như tận thế cũng không cho Lâm Nhất quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đã kéo tới. Những cây cột chọc trời màu đen kia giăng đầy không gian, máu tươi không ngừng chuyển động, tạo thành gió lốc và điện quang chói mắt.  Kim Ô Cửu Biến!Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn lập tức sử dụng Kim Ô Cửu Biến, ngăn cản long uy trong thiên địa, bay lên trời như một con kim ô.  Vụt! Vụt! Vụt!  Nơi này chỗ nào cũng có mặt long uy, hạn chế tốc độ của Lâm Nhất, lúc này, Kim Ô Cửu Biến trước giờ nhanh như tia chớp cũng có vẻ hơi miễn cưỡng.  Hắn tựa như một con chim bay qua bay lại trong gió lốc, cố gắng tránh đi những vòi rồng kia. Khi thì thẳng tắp như kiếm, khi thì rủ xuống như rèm, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước một cách cực kỳ cẩn thận.  Sau khi vượt qua gió lốc, Lâm Nhất lách người đáp xuống mặt biển, chân mày hơi giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng hoả diễm kia có vẻ đã gần hơn một chút.  “Tối đa nửa tháng sẽ đến nơi”.  Lâm Nhất tính toán khoảng cách, đưa ra kết luận của mình.  Ấy?  Nhưng vào lúc này, Lâm Nhất phát hiện bản thân đang tự động di chuyển.  Khi đưa mắt nhìn xuống, hắn ngạc nhiên phát hiện biển máu màu đen đang chậm rãi chuyển động, như đang bị một lực lượng nào đó lôi kéo.  Nước xoáy!  Sau gió lốc, trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, vị trí Lâm Nhất dừng lại vừa khéo là bên bờ vòng xoáy.  “Chết tiệt!”  Lâm Nhất mắng một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.  Nhưng đã không còn kịp nữa, tuy tốc độ di chuyển của vòng xoáy khá chậm, nhưng lực hút như thế… Lâm Nhất vừa mới chống lại gió lốc, hoàn toàn không thể nào đỡ được.  Chưa chạy được mấy bước, bàn chân của Lâm Nhất đã rơi vào vòng xoáy, sau đó cả người hắn như bị một bàn tay khổng lồ níu giữ.  Oanh!  Trời đất quay cuồng, Lâm Nhất bị kéo vào trong biển máu, sau khi rơi xuống nước, hắn mới sợ hãi phát hiện, biển máu trông có vẻ chỉ đang chuyển động chậm khi nãy lại di chuyển với tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.   Dưới sức mạnh to lớn như thế, dù là Lâm Nhất vào thời điểm mạnh nhất cũng sẽ cảm thấy khó mà đỡ được.  Hiện tại thân thể yếu ớt như thế, đương nhiên càng khó chống lại, không ngừng rơi xuống!   Rắc! Rắc! Rắc!  Dưới áp lực khổng lồ, xương cốt Lâm Nhất từng chút bị ép vỡ đến mức liên tục kêu vang. Đồng thời, máu tươi màu đen còn không ngừng thấm vào cơ thể, đốt cháy chân nguyên trong người hắn. 

Chương 3571