Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 650: Chân nguyên cạn kiệt
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hơn nữa, sau khi khuếch tán Ma Vân, mặt Hoàn Nhi liền có thêm những đường vân xanh biếc, tạo nên một vẻ đẹp khá lòe loẹt, hoàn toàn khác hẳn với khí chất thường ngày của nàng. Còn những thống lĩnh như Lệ Dung, Hàn Phi hay Hoa Mặc, thì còn có thể khuếch tán Ma Vân tới những cấp bậc sâu hơn, công lực cũng sẽ tăng cao hơn. Có điều ở Tiểu Huyền Giới chẳng có kẻ thù, Hoàn Nhi cũng chưa thấy mấy vị thống lĩnh đó xuất thủ bao giờ, nên chỉ nghe nói về việc này thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến. Trong Ma Thần Bảo, còn có cả bí điển võ kỹ chuyên về Ma Vân, đó là di ân mà Đại Ma Thần để lại. Dương Khai liền động tâm, muốn mượn đọc thử, thì Hoàn Nhi nói, những bí điển võ kỹ này chỉ có tộc nhân tư chất xuất sắc mới có tư cách đọc, đến nàng còn chưa được xem bao giờ, khiến Dương Khai lấy làm nuối tiếc. Dù Lệ Dung đối rất tốt với hắn, nhưng Dương Khai không biết bản thân mình được mấy phân mấy lượng, bây giờ mà hỏi mượn bà mấy bí điển võ kỹ di vật của Đại Ma Thần, thì e là không thực tế cho lắm. Dẹp bỏ ý nghĩ này, cuộc sống của hắn cứ trôi qua đều đều từng ngày. Mỗi ngày ngoài luyện đan ra thì là tu luyện, hoặc kể chuyện về thế giới bên ngoài cho Hoàn Nhi nghe. Thời gian cứ trôi đi, thấm thoắt, Dương Khai đã đến Tiểu Huyền Giới này được một năm rồi. Một năm trôi qua, thuật luyện đan của Dương Khai đã tiến bộ rõ rệt, đến nay, hắn đã có thể luyện được đan dược Linh cấp ngay cả khi không dùng linh trận. Tâm nguyện cả đời chưa thực hiện được của Dược Vương Cốc Tiêu Phù Sinh, nay đã thành hiện thực trong tay Dương Khai chỉ với hơn một năm. Dương Khai cũng chỉ có thể cảm thán rằng, thiên địa không giống nhau, thì năng lực của mỗi người cũng khác nhau. Tay nghề luyện đan của Tiêu đại sư cao thâm hơn hẳn Dương Khai, nhưng vì thế giới đó có biết bao nhiêu giới hạn, nên đan dược Linh cấp mà lão ước ao cũng chỉ là một yêu cầu quá xa xỉ mà thôi. Ngày nọ, Dương Khai luyện chế xong một viên đan Linh cấp, hít sâu vào một hơi, hắn ngồi xuống điều khí một chốc, chợt mở mắt ra, hô to giữa thạch thất không một bóng người: - Tiền bối, có thể giúp vãn bối mời Lệ đại nhân đến được không? Vãn bối có việc cần thương lượng với bà ấy. Đoạn Nha bí mật ẩn náu trong hư không, nghe vậy liền không kìm được ngạc nhiên nhìn hắn, y chợt phát hiện tên tiểu tử loài người này đang nhìn vào vị trí mình náu thân, đôi mắt lóe lên duệ trí, không chớp lấy một lần. Đoạn Nha kinh ngạc vạn phần. Từ sau trò hề Dương Khai bị Phan Lãng gây hấn, Đoạn Nha tuân lệnh Lệ Dung, âm thầm thủ hộ ở đây mọi lúc, nhưng không ngờ tiểu tử này đã sớm phát giác ra, hơn nữa còn tìm được chính xác vị trí của mình. Hắn mới chỉ là Thần Du Cảnh bát tầng, còn y là Siêu Phàm tam tầng cảnh, cách biệt công lực quá xa, hắn phát hiện bằng cách nào? Và từ lúc nào? Một cơn ớn lạnh chợt thoáng qua nội tâm Đoạn Nha, nhưng ngoài mặt y không biểu lộ điều gì. Hiện thân từ nơi ẩn nấp, y khẽ gật đầu với Dương Khai, rồi bóng y lại nhạt dần và biến mất. Một chốc sau, không khí bên cạnh Dương Khai chợt uốn lượn, nổi lên từng gợn sóng mắt người nhìn thấy được, lực hư không truyền ra từ giữa khoảng không khí uốn lượn ấy, ngay sau đó, Lệ Dung xuất hiện. Dương Khai để lộ chút thần sắc hứng thú, hắn phát hiện vị quý phu nhân này mỗi lần xuất hiện, đều dùng cách này, hình như bà có thể ngự sử hư không, từ một nơi nào đó thình lình xuất hiện tại đây. - Nghe nói ngươi tìm ta? Lệ Dung bước đến, hỏi thẳng vào vấn đề. - Ừ. Dương Khai gật đầu. - Có chuyện gì? - Ta cần bổ sung chân nguyên. - Bổ sung chân nguyên? Lệ Dung khẽ nhíu mày, bèn thả thần thức ra xoay một vòng quanh Dương Khai, giọng ngờ vực: - Chân nguyên của ngươi không phải vẫn dồi dào sao? Với tu vi cao cường của bà, ắt có thể nhận ra trong cơ thể và kinh mạch của Dương Khai, có nguồn chân nguyên nồng như thực chất, tiềm tàng uy năng hủy diệt đang lưu chuyển. Hơn nữa, loại chân nguyên thuộc tính Dương vô cùng tinh thuần này, là khắc tinh tuyệt đối với ma khí của tộc nhân bình thường. - Không không không... Dương Khai lắc đầu lia lịa. - Chân nguyên trong kinh mạch ta quả thật vẫn dồi dào, nhưng chân nguyên trong đan điền không còn bao nhiêu nữa. Không có chân nguyên, ta không cách nào luyện đan được. - Nghĩa là sao?
Hơn nữa, sau khi khuếch tán Ma Vân, mặt Hoàn Nhi liền có thêm những đường vân xanh biếc, tạo nên một vẻ đẹp khá lòe loẹt, hoàn toàn khác hẳn với khí chất thường ngày của nàng.
Còn những thống lĩnh như Lệ Dung, Hàn Phi hay Hoa Mặc, thì còn có thể khuếch tán Ma Vân tới những cấp bậc sâu hơn, công lực cũng sẽ tăng cao hơn.
Có điều ở Tiểu Huyền Giới chẳng có kẻ thù, Hoàn Nhi cũng chưa thấy mấy vị thống lĩnh đó xuất thủ bao giờ, nên chỉ nghe nói về việc này thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến.
Trong Ma Thần Bảo, còn có cả bí điển võ kỹ chuyên về Ma Vân, đó là di ân mà Đại Ma Thần để lại.
Dương Khai liền động tâm, muốn mượn đọc thử, thì Hoàn Nhi nói, những bí điển võ kỹ này chỉ có tộc nhân tư chất xuất sắc mới có tư cách đọc, đến nàng còn chưa được xem bao giờ, khiến Dương Khai lấy làm nuối tiếc.
Dù Lệ Dung đối rất tốt với hắn, nhưng Dương Khai không biết bản thân mình được mấy phân mấy lượng, bây giờ mà hỏi mượn bà mấy bí điển võ kỹ di vật của Đại Ma Thần, thì e là không thực tế cho lắm.
Dẹp bỏ ý nghĩ này, cuộc sống của hắn cứ trôi qua đều đều từng ngày. Mỗi ngày ngoài luyện đan ra thì là tu luyện, hoặc kể chuyện về thế giới bên ngoài cho Hoàn Nhi nghe.
Thời gian cứ trôi đi, thấm thoắt, Dương Khai đã đến Tiểu Huyền Giới này được một năm rồi.
Một năm trôi qua, thuật luyện đan của Dương Khai đã tiến bộ rõ rệt, đến nay, hắn đã có thể luyện được đan dược Linh cấp ngay cả khi không dùng linh trận.
Tâm nguyện cả đời chưa thực hiện được của Dược Vương Cốc Tiêu Phù Sinh, nay đã thành hiện thực trong tay Dương Khai chỉ với hơn một năm.
Dương Khai cũng chỉ có thể cảm thán rằng, thiên địa không giống nhau, thì năng lực của mỗi người cũng khác nhau. Tay nghề luyện đan của Tiêu đại sư cao thâm hơn hẳn Dương Khai, nhưng vì thế giới đó có biết bao nhiêu giới hạn, nên đan dược Linh cấp mà lão ước ao cũng chỉ là một yêu cầu quá xa xỉ mà thôi.
Ngày nọ, Dương Khai luyện chế xong một viên đan Linh cấp, hít sâu vào một hơi, hắn ngồi xuống điều khí một chốc, chợt mở mắt ra, hô to giữa thạch thất không một bóng người:
- Tiền bối, có thể giúp vãn bối mời Lệ đại nhân đến được không? Vãn bối có việc cần thương lượng với bà ấy.
Đoạn Nha bí mật ẩn náu trong hư không, nghe vậy liền không kìm được ngạc nhiên nhìn hắn, y chợt phát hiện tên tiểu tử loài người này đang nhìn vào vị trí mình náu thân, đôi mắt lóe lên duệ trí, không chớp lấy một lần.
Đoạn Nha kinh ngạc vạn phần.
Từ sau trò hề Dương Khai bị Phan Lãng gây hấn, Đoạn Nha tuân lệnh Lệ Dung, âm thầm thủ hộ ở đây mọi lúc, nhưng không ngờ tiểu tử này đã sớm phát giác ra, hơn nữa còn tìm được chính xác vị trí của mình.
Hắn mới chỉ là Thần Du Cảnh bát tầng, còn y là Siêu Phàm tam tầng cảnh, cách biệt công lực quá xa, hắn phát hiện bằng cách nào? Và từ lúc nào?
Một cơn ớn lạnh chợt thoáng qua nội tâm Đoạn Nha, nhưng ngoài mặt y không biểu lộ điều gì. Hiện thân từ nơi ẩn nấp, y khẽ gật đầu với Dương Khai, rồi bóng y lại nhạt dần và biến mất.
Một chốc sau, không khí bên cạnh Dương Khai chợt uốn lượn, nổi lên từng gợn sóng mắt người nhìn thấy được, lực hư không truyền ra từ giữa khoảng không khí uốn lượn ấy, ngay sau đó, Lệ Dung xuất hiện.
Dương Khai để lộ chút thần sắc hứng thú, hắn phát hiện vị quý phu nhân này mỗi lần xuất hiện, đều dùng cách này, hình như bà có thể ngự sử hư không, từ một nơi nào đó thình lình xuất hiện tại đây.
- Nghe nói ngươi tìm ta?
Lệ Dung bước đến, hỏi thẳng vào vấn đề.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Có chuyện gì?
- Ta cần bổ sung chân nguyên.
- Bổ sung chân nguyên?
Lệ Dung khẽ nhíu mày, bèn thả thần thức ra xoay một vòng quanh Dương Khai, giọng ngờ vực:
- Chân nguyên của ngươi không phải vẫn dồi dào sao?
Với tu vi cao cường của bà, ắt có thể nhận ra trong cơ thể và kinh mạch của Dương Khai, có nguồn chân nguyên nồng như thực chất, tiềm tàng uy năng hủy diệt đang lưu chuyển.
Hơn nữa, loại chân nguyên thuộc tính Dương vô cùng tinh thuần này, là khắc tinh tuyệt đối với ma khí của tộc nhân bình thường.
- Không không không...
Dương Khai lắc đầu lia lịa.
- Chân nguyên trong kinh mạch ta quả thật vẫn dồi dào, nhưng chân nguyên trong đan điền không còn bao nhiêu nữa. Không có chân nguyên, ta không cách nào luyện đan được.
- Nghĩa là sao?
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hơn nữa, sau khi khuếch tán Ma Vân, mặt Hoàn Nhi liền có thêm những đường vân xanh biếc, tạo nên một vẻ đẹp khá lòe loẹt, hoàn toàn khác hẳn với khí chất thường ngày của nàng. Còn những thống lĩnh như Lệ Dung, Hàn Phi hay Hoa Mặc, thì còn có thể khuếch tán Ma Vân tới những cấp bậc sâu hơn, công lực cũng sẽ tăng cao hơn. Có điều ở Tiểu Huyền Giới chẳng có kẻ thù, Hoàn Nhi cũng chưa thấy mấy vị thống lĩnh đó xuất thủ bao giờ, nên chỉ nghe nói về việc này thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến. Trong Ma Thần Bảo, còn có cả bí điển võ kỹ chuyên về Ma Vân, đó là di ân mà Đại Ma Thần để lại. Dương Khai liền động tâm, muốn mượn đọc thử, thì Hoàn Nhi nói, những bí điển võ kỹ này chỉ có tộc nhân tư chất xuất sắc mới có tư cách đọc, đến nàng còn chưa được xem bao giờ, khiến Dương Khai lấy làm nuối tiếc. Dù Lệ Dung đối rất tốt với hắn, nhưng Dương Khai không biết bản thân mình được mấy phân mấy lượng, bây giờ mà hỏi mượn bà mấy bí điển võ kỹ di vật của Đại Ma Thần, thì e là không thực tế cho lắm. Dẹp bỏ ý nghĩ này, cuộc sống của hắn cứ trôi qua đều đều từng ngày. Mỗi ngày ngoài luyện đan ra thì là tu luyện, hoặc kể chuyện về thế giới bên ngoài cho Hoàn Nhi nghe. Thời gian cứ trôi đi, thấm thoắt, Dương Khai đã đến Tiểu Huyền Giới này được một năm rồi. Một năm trôi qua, thuật luyện đan của Dương Khai đã tiến bộ rõ rệt, đến nay, hắn đã có thể luyện được đan dược Linh cấp ngay cả khi không dùng linh trận. Tâm nguyện cả đời chưa thực hiện được của Dược Vương Cốc Tiêu Phù Sinh, nay đã thành hiện thực trong tay Dương Khai chỉ với hơn một năm. Dương Khai cũng chỉ có thể cảm thán rằng, thiên địa không giống nhau, thì năng lực của mỗi người cũng khác nhau. Tay nghề luyện đan của Tiêu đại sư cao thâm hơn hẳn Dương Khai, nhưng vì thế giới đó có biết bao nhiêu giới hạn, nên đan dược Linh cấp mà lão ước ao cũng chỉ là một yêu cầu quá xa xỉ mà thôi. Ngày nọ, Dương Khai luyện chế xong một viên đan Linh cấp, hít sâu vào một hơi, hắn ngồi xuống điều khí một chốc, chợt mở mắt ra, hô to giữa thạch thất không một bóng người: - Tiền bối, có thể giúp vãn bối mời Lệ đại nhân đến được không? Vãn bối có việc cần thương lượng với bà ấy. Đoạn Nha bí mật ẩn náu trong hư không, nghe vậy liền không kìm được ngạc nhiên nhìn hắn, y chợt phát hiện tên tiểu tử loài người này đang nhìn vào vị trí mình náu thân, đôi mắt lóe lên duệ trí, không chớp lấy một lần. Đoạn Nha kinh ngạc vạn phần. Từ sau trò hề Dương Khai bị Phan Lãng gây hấn, Đoạn Nha tuân lệnh Lệ Dung, âm thầm thủ hộ ở đây mọi lúc, nhưng không ngờ tiểu tử này đã sớm phát giác ra, hơn nữa còn tìm được chính xác vị trí của mình. Hắn mới chỉ là Thần Du Cảnh bát tầng, còn y là Siêu Phàm tam tầng cảnh, cách biệt công lực quá xa, hắn phát hiện bằng cách nào? Và từ lúc nào? Một cơn ớn lạnh chợt thoáng qua nội tâm Đoạn Nha, nhưng ngoài mặt y không biểu lộ điều gì. Hiện thân từ nơi ẩn nấp, y khẽ gật đầu với Dương Khai, rồi bóng y lại nhạt dần và biến mất. Một chốc sau, không khí bên cạnh Dương Khai chợt uốn lượn, nổi lên từng gợn sóng mắt người nhìn thấy được, lực hư không truyền ra từ giữa khoảng không khí uốn lượn ấy, ngay sau đó, Lệ Dung xuất hiện. Dương Khai để lộ chút thần sắc hứng thú, hắn phát hiện vị quý phu nhân này mỗi lần xuất hiện, đều dùng cách này, hình như bà có thể ngự sử hư không, từ một nơi nào đó thình lình xuất hiện tại đây. - Nghe nói ngươi tìm ta? Lệ Dung bước đến, hỏi thẳng vào vấn đề. - Ừ. Dương Khai gật đầu. - Có chuyện gì? - Ta cần bổ sung chân nguyên. - Bổ sung chân nguyên? Lệ Dung khẽ nhíu mày, bèn thả thần thức ra xoay một vòng quanh Dương Khai, giọng ngờ vực: - Chân nguyên của ngươi không phải vẫn dồi dào sao? Với tu vi cao cường của bà, ắt có thể nhận ra trong cơ thể và kinh mạch của Dương Khai, có nguồn chân nguyên nồng như thực chất, tiềm tàng uy năng hủy diệt đang lưu chuyển. Hơn nữa, loại chân nguyên thuộc tính Dương vô cùng tinh thuần này, là khắc tinh tuyệt đối với ma khí của tộc nhân bình thường. - Không không không... Dương Khai lắc đầu lia lịa. - Chân nguyên trong kinh mạch ta quả thật vẫn dồi dào, nhưng chân nguyên trong đan điền không còn bao nhiêu nữa. Không có chân nguyên, ta không cách nào luyện đan được. - Nghĩa là sao?