Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 651: Hỏa sơn
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hình như vì Dương Khai hỏi quá nhiều, nên Hoàn Nhi cũng hết hứng dẫn hắn đi chơi nữa. Tức tối đi về thạch thất, Hoàn Nhi vứt Dương Khai lại rồi biến mất tăm. Nhớ lại chuyện diễn ra trong nháy mắt khi nhìn thấy bức tượng Đại Ma Thần, Dương Khai lắc đầu nghi hoặc. Hắn không biết đó là ảo giác hay là gì, muốn tra cứu cũng không có căn cứ nào, đành thây kệ. Hai ngày sau, đang tĩnh tọa, Dương Khai chợt phát giác một nguồn sóng năng lượng bí hiểm truyền lại từ gần đó. Mở bừng mắt ra, liền thấy Lệ Dung và Hàn Phi cùng đến. Dương Khai chau mày, không hiểu sao cả Hàn Phi cũng đến, lên tiếng hỏi: - Thứ đó đâu? Lệ Dung lắc đầu: - Bọn ta không nắm giữ. Nếu cần thì ngươi phải tự đi lấy. - Tự đi lấy? Dương Khai ngạc nhiên. - Ừ, đó cũng là lý do tại sao ta bảo ngươi chờ hai ngày. Hàn Phi thống lĩnh sẽ hộ tống ngươi đến đó. Lãnh địa của Hàn Phi ở cạnh Ma Thần Bảo, Lệ Dung truyền tin gọi nàng đến đây nên mới mất hai ngày này. Dương Khai liếc mắt nhìn nữ tử lạnh lùng đó, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi gì thêm. - Chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát ngay bây giờ. Hàn Phi cũng không nhiều lời, bảo Dương Khai. - Không có gì cần phải chuẩn bị cả. - Vậy thì đi thôi. Hàn Phi nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. - Đi đường cẩn thận đấy. Lệ Dung dặn dò. Dương Khai khẽ xua tay, theo Hàn Phi đi ra ngoài. Ra khỏi thạch thất, Hàn Phi tung mình hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Dương Khai khịt khịt mũi, đứng y tại chỗ không động đậy. Lệ Dung nhìn hắn đầy hiếu kỳ, vẻ mặt hồ nghi. Một lúc lâu sau, Dương Khai vẫn không nhúc nhích, Hàn Phi buộc phải bay trở về, chau mày bực mình: - Ngươi làm gì vậy? Sao không đi theo ta? - Ta nói rồi, ta không còn bao nhiêu chân nguyên để phung phí nữa. Bay kiểu này, há chẳng phải sẽ lãng phí rất nhiều chân nguyên hay sao? Dương Khai tỏ ra chán chường. - Thế ngươi muốn sao đây? Hàn Phi khẽ nhíu mày. - Ngươi đưa ta đi đi. Dương Khai nói rất nghiêm túc. Hàn Phi nghe vậy, lập tức nổi cáu: - Ngươi thật to gan, dám bắt ta đưa ngươi đi ư? - Không phải ta muốn đè đầu cưỡi cổ ngươi, cũng không phải đang dựa dẫm thân phận. Đó chỉ là chọn lựa đúng đắn nhất mà thôi. Dương Khai nghiêm mặt nói. Lệ Dung nhíu mày, khẽ gật đầu ra hiệu với Hàn Phi. Hàn Phi nghiến răng, im lặng phất tay đánh ra một luồng năng lượng bao trùm lấy Dương Khai, đưa hắn bay vút về phương xa. Suốt dọc đường không nói tiếng nào, Hàn Phi là người lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói, Dương Khai cũng biết nữ tử như nàng sẽ không tỏ ra thân mật với người lạ, nên cũng chẳng tự chuốc vạ vào mình, suốt cả chuyến đi, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hắn nhạy bén phát giác ra được, Hàn Phi hình như cũng khá để tâm tới hắn. Có một nguồn năng lượng thần thức bí mật vần quanh người hắn, hình như để dò la gì đó nhưng mãi chẳng tìm được cái mình muốn. Thế giới trong Tiểu Huyền Giới rất khác với bên ngoài. Ở đây nhật nguyệt bất phân, ngày đêm hỗn độn, đất đai rộng lớn mà cằn cỗi, như thể một cọng cỏ cũng không mọc nổi, rất ít có dấu vết của sinh vật.
Hình như vì Dương Khai hỏi quá nhiều, nên Hoàn Nhi cũng hết hứng dẫn hắn đi chơi nữa. Tức tối đi về thạch thất, Hoàn Nhi vứt Dương Khai lại rồi biến mất tăm.
Nhớ lại chuyện diễn ra trong nháy mắt khi nhìn thấy bức tượng Đại Ma Thần, Dương Khai lắc đầu nghi hoặc.
Hắn không biết đó là ảo giác hay là gì, muốn tra cứu cũng không có căn cứ nào, đành thây kệ.
Hai ngày sau, đang tĩnh tọa, Dương Khai chợt phát giác một nguồn sóng năng lượng bí hiểm truyền lại từ gần đó. Mở bừng mắt ra, liền thấy Lệ Dung và Hàn Phi cùng đến.
Dương Khai chau mày, không hiểu sao cả Hàn Phi cũng đến, lên tiếng hỏi:
- Thứ đó đâu?
Lệ Dung lắc đầu:
- Bọn ta không nắm giữ. Nếu cần thì ngươi phải tự đi lấy.
- Tự đi lấy?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ừ, đó cũng là lý do tại sao ta bảo ngươi chờ hai ngày. Hàn Phi thống lĩnh sẽ hộ tống ngươi đến đó.
Lãnh địa của Hàn Phi ở cạnh Ma Thần Bảo, Lệ Dung truyền tin gọi nàng đến đây nên mới mất hai ngày này.
Dương Khai liếc mắt nhìn nữ tử lạnh lùng đó, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi gì thêm.
- Chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát ngay bây giờ.
Hàn Phi cũng không nhiều lời, bảo Dương Khai.
- Không có gì cần phải chuẩn bị cả.
- Vậy thì đi thôi.
Hàn Phi nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
- Đi đường cẩn thận đấy.
Lệ Dung dặn dò.
Dương Khai khẽ xua tay, theo Hàn Phi đi ra ngoài.
Ra khỏi thạch thất, Hàn Phi tung mình hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Dương Khai khịt khịt mũi, đứng y tại chỗ không động đậy.
Lệ Dung nhìn hắn đầy hiếu kỳ, vẻ mặt hồ nghi.
Một lúc lâu sau, Dương Khai vẫn không nhúc nhích, Hàn Phi buộc phải bay trở về, chau mày bực mình:
- Ngươi làm gì vậy? Sao không đi theo ta?
- Ta nói rồi, ta không còn bao nhiêu chân nguyên để phung phí nữa. Bay kiểu này, há chẳng phải sẽ lãng phí rất nhiều chân nguyên hay sao?
Dương Khai tỏ ra chán chường.
- Thế ngươi muốn sao đây?
Hàn Phi khẽ nhíu mày.
- Ngươi đưa ta đi đi.
Dương Khai nói rất nghiêm túc. Hàn Phi nghe vậy, lập tức nổi cáu:
- Ngươi thật to gan, dám bắt ta đưa ngươi đi ư?
- Không phải ta muốn đè đầu cưỡi cổ ngươi, cũng không phải đang dựa dẫm thân phận. Đó chỉ là chọn lựa đúng đắn nhất mà thôi.
Dương Khai nghiêm mặt nói.
Lệ Dung nhíu mày, khẽ gật đầu ra hiệu với Hàn Phi.
Hàn Phi nghiến răng, im lặng phất tay đánh ra một luồng năng lượng bao trùm lấy Dương Khai, đưa hắn bay vút về phương xa.
Suốt dọc đường không nói tiếng nào, Hàn Phi là người lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói, Dương Khai cũng biết nữ tử như nàng sẽ không tỏ ra thân mật với người lạ, nên cũng chẳng tự chuốc vạ vào mình, suốt cả chuyến đi, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng hắn nhạy bén phát giác ra được, Hàn Phi hình như cũng khá để tâm tới hắn. Có một nguồn năng lượng thần thức bí mật vần quanh người hắn, hình như để dò la gì đó nhưng mãi chẳng tìm được cái mình muốn.
Thế giới trong Tiểu Huyền Giới rất khác với bên ngoài. Ở đây nhật nguyệt bất phân, ngày đêm hỗn độn, đất đai rộng lớn mà cằn cỗi, như thể một cọng cỏ cũng không mọc nổi, rất ít có dấu vết của sinh vật.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hình như vì Dương Khai hỏi quá nhiều, nên Hoàn Nhi cũng hết hứng dẫn hắn đi chơi nữa. Tức tối đi về thạch thất, Hoàn Nhi vứt Dương Khai lại rồi biến mất tăm. Nhớ lại chuyện diễn ra trong nháy mắt khi nhìn thấy bức tượng Đại Ma Thần, Dương Khai lắc đầu nghi hoặc. Hắn không biết đó là ảo giác hay là gì, muốn tra cứu cũng không có căn cứ nào, đành thây kệ. Hai ngày sau, đang tĩnh tọa, Dương Khai chợt phát giác một nguồn sóng năng lượng bí hiểm truyền lại từ gần đó. Mở bừng mắt ra, liền thấy Lệ Dung và Hàn Phi cùng đến. Dương Khai chau mày, không hiểu sao cả Hàn Phi cũng đến, lên tiếng hỏi: - Thứ đó đâu? Lệ Dung lắc đầu: - Bọn ta không nắm giữ. Nếu cần thì ngươi phải tự đi lấy. - Tự đi lấy? Dương Khai ngạc nhiên. - Ừ, đó cũng là lý do tại sao ta bảo ngươi chờ hai ngày. Hàn Phi thống lĩnh sẽ hộ tống ngươi đến đó. Lãnh địa của Hàn Phi ở cạnh Ma Thần Bảo, Lệ Dung truyền tin gọi nàng đến đây nên mới mất hai ngày này. Dương Khai liếc mắt nhìn nữ tử lạnh lùng đó, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn không hỏi gì thêm. - Chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát ngay bây giờ. Hàn Phi cũng không nhiều lời, bảo Dương Khai. - Không có gì cần phải chuẩn bị cả. - Vậy thì đi thôi. Hàn Phi nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. - Đi đường cẩn thận đấy. Lệ Dung dặn dò. Dương Khai khẽ xua tay, theo Hàn Phi đi ra ngoài. Ra khỏi thạch thất, Hàn Phi tung mình hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Dương Khai khịt khịt mũi, đứng y tại chỗ không động đậy. Lệ Dung nhìn hắn đầy hiếu kỳ, vẻ mặt hồ nghi. Một lúc lâu sau, Dương Khai vẫn không nhúc nhích, Hàn Phi buộc phải bay trở về, chau mày bực mình: - Ngươi làm gì vậy? Sao không đi theo ta? - Ta nói rồi, ta không còn bao nhiêu chân nguyên để phung phí nữa. Bay kiểu này, há chẳng phải sẽ lãng phí rất nhiều chân nguyên hay sao? Dương Khai tỏ ra chán chường. - Thế ngươi muốn sao đây? Hàn Phi khẽ nhíu mày. - Ngươi đưa ta đi đi. Dương Khai nói rất nghiêm túc. Hàn Phi nghe vậy, lập tức nổi cáu: - Ngươi thật to gan, dám bắt ta đưa ngươi đi ư? - Không phải ta muốn đè đầu cưỡi cổ ngươi, cũng không phải đang dựa dẫm thân phận. Đó chỉ là chọn lựa đúng đắn nhất mà thôi. Dương Khai nghiêm mặt nói. Lệ Dung nhíu mày, khẽ gật đầu ra hiệu với Hàn Phi. Hàn Phi nghiến răng, im lặng phất tay đánh ra một luồng năng lượng bao trùm lấy Dương Khai, đưa hắn bay vút về phương xa. Suốt dọc đường không nói tiếng nào, Hàn Phi là người lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói, Dương Khai cũng biết nữ tử như nàng sẽ không tỏ ra thân mật với người lạ, nên cũng chẳng tự chuốc vạ vào mình, suốt cả chuyến đi, hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hắn nhạy bén phát giác ra được, Hàn Phi hình như cũng khá để tâm tới hắn. Có một nguồn năng lượng thần thức bí mật vần quanh người hắn, hình như để dò la gì đó nhưng mãi chẳng tìm được cái mình muốn. Thế giới trong Tiểu Huyền Giới rất khác với bên ngoài. Ở đây nhật nguyệt bất phân, ngày đêm hỗn độn, đất đai rộng lớn mà cằn cỗi, như thể một cọng cỏ cũng không mọc nổi, rất ít có dấu vết của sinh vật.