Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 655: Ai đào được thì là của người nấy
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Sau một trận chiến, lại bị Chử Kiến truy kiến hồi lâu, dù chân nguyên của hai người vẫn dư thừa, nhưng thể lực và tinh thần thì lại bị hao hụt đáng kể. Ngồi xuống được chốc lát, cả hai liền rơi vào trạng thái nhập định. Tinh thần và thể lực hồi phục nhanh chóng. Hai canh giờ sau, Dương Khai mở bừng mắt ra, đồng tử sắc quắc rạng rỡ, hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Hàn Phi vẫn tựa người vào hắn, tuy nàng chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã đều hơn rất nhiều. Thân mình mảnh mai dán chặt lấy Dương Khai gợi lên cảm giác mềm mại không tưởng, hơn nữa trên người nữ tử lãnh đạm này hình như còn có một mùi hương tự nhiên, hương thơm xộc vào mũi, khiến tinh thần Dương Khai càng thêm dồi dào. Một lúc sau, nàng cũng từ từ tỉnh lại. Nhận ra mình đang thất thố, liền chủ động tránh xa hắn ra một khoảng, lạnh lùng hỏi: - Giờ chúng ta làm gì đây? - Xem thử cảnh vật nơi này trước đã. Dương Khai vừa nói vừa đứng dậy, chân nguyên toát ra từ hắn, bừng lên hào quang sáng ngời. Hàn Phi liền nhíu mày, nàng không thích thứ khí tức nóng bức ở Dương Khai cho lắm, không phải bởi nàng ghét hắn, mà vì bản năng của ma khí và dương khí là đối lập nhau. - Hình như ta có cây đuốc đây. Hàn Phi nói, rồi rút ra hai cây đuốc không biết từ đâu ra. Dương Khai mỉm cười, búng tay một cái để châm đuốc, mỗi người cầm một cây bắt đầu quan sát xung quanh. Đúng như những gì Dương Khai đã quan sát được trước đó, nơi này là một hang đá vôi vô cùng rộng lớn. Hang động này cao hơn trăm trượng, rộng phải bằng mười mấy căn nhà, tràn ngập năng lượng thiên địa cực kỳ nồng. Năng lượng này không phải là dương khí, mà là thứ năng lượng tinh khiết mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể hấp thụ được. Hai người thăm dò một hồi trong hang, không phát hiện được gì, mà lại tìm được một thông đạo sâu hơn nữa. - Vào trong xem thử không? Hay là ở đây chờ Lệ Dung đến cứu? Dương Khai giơ đuốc lên cao, hỏi Hàn Phi. Ánh mắt Hàn Phi chợt thoáng qua một tia hiếu kỳ, do dự một lúc, nàng bảo: - Lệ đại nhân có nhận được tin thì cũng chưa chắc biết chúng ta ở bên dưới. Cơ hội khó kiếm, thôi cứ vào trong xem thử đi. - Cũng được. Dương Khai cười đáp. Nơi này là cấm địa của tộc Cổ Ma, đến Tứ đại thống lĩnh cũng không dám liều lĩnh đặt chân đến. Nếu lần này không có Dương Khai bảo vệ, có lẽ Hàn Phi đã chẳng an toàn đến được hang động này, mà bị nung chảy trong dung nham từ lâu rồi. Bởi thế mà nàng rất tò mò, một nơi thế này thì rốt cuộc có bí mật gì. Tộc Cổ Ma đã sống ở thế giới này trong vô vàn năm, nhưng chưa bao giờ tới đây một lần. Tính hiếu kỳ bẩm sinh của nữ nhân thôi thúc nàng chọn cách khám phá bí mật ở đây. Họ lách vào trong thông đạo, xung quanh bao bọc bởi vách đá rắn chắc dị thường. Không biết đã đi được bao lâu rồi, càng không biết đã vào được bao xa, hai người vẫn chưa thu hoạch được gì cả. Đi đằng sau Dương Khai, Hàn Phi thở hồng hộc, bước chân loạng choạng. Vết thương đâm xuyên người như vậy, dù không lấy mạng nàng, nhưng vẫn gây ảnh hưởng không nhẹ. - Nghỉ một lát đi. Dương Khai đề nghị. Hàn Phi thờ ơ không nói gì, nàng biết là hắn đang nghĩ cho mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi, Dương Khai lấy ra một viên đan trị thương đưa cho nàng. Hàn Phi liếc nhìn hắn, không hỏi nhiều, nhận lấy rồi nuốt xuống. - Ngươi không có đan trị thương à? Dương Khai nhíu mày hỏi. - Bọn ta không biết luyện đan, lấy đâu ra đan trị thương? Hàn Phi đáp chưng hửng. - Không có thì nói sớm chứ... Dương Khai chịu thua. Nữ nhân này đúng là cao ngạo quá đỗi, bị thương nặng đến vậy, mà thà để nó tự lành, còn hơn mở miệng xin đan của hắn.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Sau một trận chiến, lại bị Chử Kiến truy kiến hồi lâu, dù chân nguyên của hai người vẫn dư thừa, nhưng thể lực và tinh thần thì lại bị hao hụt đáng kể. Ngồi xuống được chốc lát, cả hai liền rơi vào trạng thái nhập định. Tinh thần và thể lực hồi phục nhanh chóng. Hai canh giờ sau, Dương Khai mở bừng mắt ra, đồng tử sắc quắc rạng rỡ, hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Hàn Phi vẫn tựa người vào hắn, tuy nàng chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã đều hơn rất nhiều. Thân mình mảnh mai dán chặt lấy Dương Khai gợi lên cảm giác mềm mại không tưởng, hơn nữa trên người nữ tử lãnh đạm này hình như còn có một mùi hương tự nhiên, hương thơm xộc vào mũi, khiến tinh thần Dương Khai càng thêm dồi dào. Một lúc sau, nàng cũng từ từ tỉnh lại. Nhận ra mình đang thất thố, liền chủ động tránh xa hắn ra một khoảng, lạnh lùng hỏi: - Giờ chúng ta làm gì đây? - Xem thử cảnh vật nơi này trước đã. Dương Khai vừa nói vừa đứng dậy, chân nguyên toát ra từ hắn, bừng lên hào quang sáng ngời. Hàn Phi liền nhíu mày, nàng không thích thứ khí tức nóng bức ở Dương Khai cho lắm, không phải bởi nàng ghét hắn, mà vì bản năng của ma khí và dương khí là đối lập nhau. - Hình như ta có cây đuốc đây. Hàn Phi nói, rồi rút ra hai cây đuốc không biết từ đâu ra. Dương Khai mỉm cười, búng tay một cái để châm đuốc, mỗi người cầm một cây bắt đầu quan sát xung quanh. Đúng như những gì Dương Khai đã quan sát được trước đó, nơi này là một hang đá vôi vô cùng rộng lớn. Hang động này cao hơn trăm trượng, rộng phải bằng mười mấy căn nhà, tràn ngập năng lượng thiên địa cực kỳ nồng. Năng lượng này không phải là dương khí, mà là thứ năng lượng tinh khiết mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể hấp thụ được. Hai người thăm dò một hồi trong hang, không phát hiện được gì, mà lại tìm được một thông đạo sâu hơn nữa. - Vào trong xem thử không? Hay là ở đây chờ Lệ Dung đến cứu? Dương Khai giơ đuốc lên cao, hỏi Hàn Phi. Ánh mắt Hàn Phi chợt thoáng qua một tia hiếu kỳ, do dự một lúc, nàng bảo: - Lệ đại nhân có nhận được tin thì cũng chưa chắc biết chúng ta ở bên dưới. Cơ hội khó kiếm, thôi cứ vào trong xem thử đi. - Cũng được. Dương Khai cười đáp. Nơi này là cấm địa của tộc Cổ Ma, đến Tứ đại thống lĩnh cũng không dám liều lĩnh đặt chân đến. Nếu lần này không có Dương Khai bảo vệ, có lẽ Hàn Phi đã chẳng an toàn đến được hang động này, mà bị nung chảy trong dung nham từ lâu rồi. Bởi thế mà nàng rất tò mò, một nơi thế này thì rốt cuộc có bí mật gì. Tộc Cổ Ma đã sống ở thế giới này trong vô vàn năm, nhưng chưa bao giờ tới đây một lần. Tính hiếu kỳ bẩm sinh của nữ nhân thôi thúc nàng chọn cách khám phá bí mật ở đây. Họ lách vào trong thông đạo, xung quanh bao bọc bởi vách đá rắn chắc dị thường. Không biết đã đi được bao lâu rồi, càng không biết đã vào được bao xa, hai người vẫn chưa thu hoạch được gì cả. Đi đằng sau Dương Khai, Hàn Phi thở hồng hộc, bước chân loạng choạng. Vết thương đâm xuyên người như vậy, dù không lấy mạng nàng, nhưng vẫn gây ảnh hưởng không nhẹ. - Nghỉ một lát đi. Dương Khai đề nghị. Hàn Phi thờ ơ không nói gì, nàng biết là hắn đang nghĩ cho mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi, Dương Khai lấy ra một viên đan trị thương đưa cho nàng. Hàn Phi liếc nhìn hắn, không hỏi nhiều, nhận lấy rồi nuốt xuống. - Ngươi không có đan trị thương à? Dương Khai nhíu mày hỏi. - Bọn ta không biết luyện đan, lấy đâu ra đan trị thương? Hàn Phi đáp chưng hửng. - Không có thì nói sớm chứ... Dương Khai chịu thua. Nữ nhân này đúng là cao ngạo quá đỗi, bị thương nặng đến vậy, mà thà để nó tự lành, còn hơn mở miệng xin đan của hắn.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Sau một trận chiến, lại bị Chử Kiến truy kiến hồi lâu, dù chân nguyên của hai người vẫn dư thừa, nhưng thể lực và tinh thần thì lại bị hao hụt đáng kể. Ngồi xuống được chốc lát, cả hai liền rơi vào trạng thái nhập định. Tinh thần và thể lực hồi phục nhanh chóng. Hai canh giờ sau, Dương Khai mở bừng mắt ra, đồng tử sắc quắc rạng rỡ, hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Hàn Phi vẫn tựa người vào hắn, tuy nàng chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã đều hơn rất nhiều. Thân mình mảnh mai dán chặt lấy Dương Khai gợi lên cảm giác mềm mại không tưởng, hơn nữa trên người nữ tử lãnh đạm này hình như còn có một mùi hương tự nhiên, hương thơm xộc vào mũi, khiến tinh thần Dương Khai càng thêm dồi dào. Một lúc sau, nàng cũng từ từ tỉnh lại. Nhận ra mình đang thất thố, liền chủ động tránh xa hắn ra một khoảng, lạnh lùng hỏi: - Giờ chúng ta làm gì đây? - Xem thử cảnh vật nơi này trước đã. Dương Khai vừa nói vừa đứng dậy, chân nguyên toát ra từ hắn, bừng lên hào quang sáng ngời. Hàn Phi liền nhíu mày, nàng không thích thứ khí tức nóng bức ở Dương Khai cho lắm, không phải bởi nàng ghét hắn, mà vì bản năng của ma khí và dương khí là đối lập nhau. - Hình như ta có cây đuốc đây. Hàn Phi nói, rồi rút ra hai cây đuốc không biết từ đâu ra. Dương Khai mỉm cười, búng tay một cái để châm đuốc, mỗi người cầm một cây bắt đầu quan sát xung quanh. Đúng như những gì Dương Khai đã quan sát được trước đó, nơi này là một hang đá vôi vô cùng rộng lớn. Hang động này cao hơn trăm trượng, rộng phải bằng mười mấy căn nhà, tràn ngập năng lượng thiên địa cực kỳ nồng. Năng lượng này không phải là dương khí, mà là thứ năng lượng tinh khiết mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể hấp thụ được. Hai người thăm dò một hồi trong hang, không phát hiện được gì, mà lại tìm được một thông đạo sâu hơn nữa. - Vào trong xem thử không? Hay là ở đây chờ Lệ Dung đến cứu? Dương Khai giơ đuốc lên cao, hỏi Hàn Phi. Ánh mắt Hàn Phi chợt thoáng qua một tia hiếu kỳ, do dự một lúc, nàng bảo: - Lệ đại nhân có nhận được tin thì cũng chưa chắc biết chúng ta ở bên dưới. Cơ hội khó kiếm, thôi cứ vào trong xem thử đi. - Cũng được. Dương Khai cười đáp. Nơi này là cấm địa của tộc Cổ Ma, đến Tứ đại thống lĩnh cũng không dám liều lĩnh đặt chân đến. Nếu lần này không có Dương Khai bảo vệ, có lẽ Hàn Phi đã chẳng an toàn đến được hang động này, mà bị nung chảy trong dung nham từ lâu rồi. Bởi thế mà nàng rất tò mò, một nơi thế này thì rốt cuộc có bí mật gì. Tộc Cổ Ma đã sống ở thế giới này trong vô vàn năm, nhưng chưa bao giờ tới đây một lần. Tính hiếu kỳ bẩm sinh của nữ nhân thôi thúc nàng chọn cách khám phá bí mật ở đây. Họ lách vào trong thông đạo, xung quanh bao bọc bởi vách đá rắn chắc dị thường. Không biết đã đi được bao lâu rồi, càng không biết đã vào được bao xa, hai người vẫn chưa thu hoạch được gì cả. Đi đằng sau Dương Khai, Hàn Phi thở hồng hộc, bước chân loạng choạng. Vết thương đâm xuyên người như vậy, dù không lấy mạng nàng, nhưng vẫn gây ảnh hưởng không nhẹ. - Nghỉ một lát đi. Dương Khai đề nghị. Hàn Phi thờ ơ không nói gì, nàng biết là hắn đang nghĩ cho mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi, Dương Khai lấy ra một viên đan trị thương đưa cho nàng. Hàn Phi liếc nhìn hắn, không hỏi nhiều, nhận lấy rồi nuốt xuống. - Ngươi không có đan trị thương à? Dương Khai nhíu mày hỏi. - Bọn ta không biết luyện đan, lấy đâu ra đan trị thương? Hàn Phi đáp chưng hửng. - Không có thì nói sớm chứ... Dương Khai chịu thua. Nữ nhân này đúng là cao ngạo quá đỗi, bị thương nặng đến vậy, mà thà để nó tự lành, còn hơn mở miệng xin đan của hắn.