Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.

Chương 656: Buồn bã..

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thấy Dương Khai định đi thật, Hàn Phi liền kéo áo hắn lại, nàng khẽ cắn môi, nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ, nét mặt nàng đáng thương như thể phải chịu một nỗi uất ức to lớn. Một nữ tử lạnh lùng như Hàn Phi, thường sẽ không bao giờ để lộ thần thái như vậy, trừ những lúc nàng quá cô độc, không một ai nương tựa. Mà hiện tại lại chính là trường hợp hiếm hoi đó. Nếu Dương Khai đi, nàng buộc phải đi theo, trước mắt là một mạch khoáng khổng lồ vậy mà không thể vớt vát được gì, Hàn Phi khổ sở thế nào, khỏi nói cũng biết. Tộc nhân nàng vô cùng cần những tinh thạch này. - Sao nào? Dương Khai nghiêng đầu, ung dung nhìn nàng. - Làm theo ý ngươi, ai đào được thì là của người nấy. Hàn Phi nghiến chặt răng, căm phẫn tột cùng. - Vậy thì bắt đầu thôi. Dương Khai cười hớn hở, nắn nắn bàn tay, tạo nên mấy âm thanh nghe như rang lạc. Hàn Phi không nói gì, xoay người bắt đầu đánh vào vách đá chứa tinh thạch. Đá vụn bay tứ tung, rất nhanh, nàng đã tìm được vài khối tinh thạch giữa đống đổ nát, mừng rỡ nhét hết vào nhẫn Hư Không. Nhìn nàng sốt ruột như muốn bá chiếm cả mạch khoáng tinh thạch này, Dương Khai phì cười, từ từ bước đến, bắt đầu bắn phá vách đá. Thông thường thì tinh thạch đều ẩn trong những khoáng vật khác. Ở một mạch khoáng tinh thạch mà khai thác được một trên mười phần so với chiều dài mạch thôi, thì mạch khoáng đó cũng có thể xem là quặng giàu rồi. Nhưng mạch khoáng tinh thạch dưới ngọn núi Hỏa Sơn này, lại sung túc hơn cả mức gọi là quặng giàu, số tinh thạch có thể đào được chiếm vào khoảng ba phần. Do tác động bởi câu nói ai đào được thì là của người nấy, Hàn Phi dồn hết sức lực vào đánh nát vách đá, hoàn toàn không để ý thương tích trên người. Suốt cả buổi, khi tìm được tinh thạch, nàng chẳng nhìn lấy một cái, liền vứt thẳng vào trong nhẫn Hư Không, cứ như sợ Dương Khai sẽ cướp mất vậy. Ngược lại, động tác của Dương Khai không chậm cũng chẳng nhanh, hắn làm cùng lúc với Hàn Phi, nhưng đa phần tinh thạch đều được Hàn Phi thu gọn, Dương Khai chỉ lấy được một phần nhỏ trong đó. Lúc đang đào bới, Hàn Phi lén liếc mắt nhìn hắn, bất giác sinh lòng đắc ý, nàng trộm nghĩ, tên khốn loài người này dám ganh đua tốc độ với mình mà chẳng xem thử chênh lệch tu vi hai bên là bao xa. Trong bụng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt nàng thì chẳng có gì, để tránh chọc giận hắn, rồi hắn lại bỏ mặc nàng cũng nên. Thời gian chậm rãi trôi qua, số tinh thạch Hàn Phi kiếm được được vượt hẳn Dương Khai đến mấy lần. Lúc này, nàng chẳng sợ tinh thạch ở đây sẽ bị Dương Khai cưa đôi nữa. Với sức của hắn, muốn cướp tinh thạch từ tay nàng, thật sự là quá viển vông. Thông đạo này càng đánh lại càng sâu, càng vào trong, số lượng tinh thạch càng nhiều, kích cỡ cũng càng lớn. Thậm chí, Dương Khai còn tìm được một khối tinh thạch to bằng đầu người, khiến Hàn Phi kinh ngạc vô cùng. Vì đến nàng cũng chưa từng nghe nói có tinh thạch nào lại lớn đến vậy. Cả hai người họ, đều chìm đắm tâm tư vào kho tàng trước mắt, hoàn toàn quên mất là mình đang tị nạn. Song, có một chuyện khiến Hàn Phi thấy rất kỳ lạ, dù thu hoạch ít hơn nàng rất nhiều, nhưng tên loài người này vẫn ung dung bình tĩnh, chẳng có lấy một chút sốt ruột. Hắn biết là không bì nổi mình, nên lấy được một ít thôi cũng đã mãn nguyện rồi? Hàn Phi thầm phỏng đoán. Có thể lắm. Nơi này có quá nhiều tinh thạch, Hàn Phi lấy về cho cả tộc, còn Dương Khai chỉ lấy cho mình hắn, dù rằng số lượng rất ít, nhưng quá đủ cho mình hắn dùng. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi chẳng biết, cả người mạnh như Hàn Phi mà cũng cảm thấy hơi kiệt sức rồi. Vì ý nghĩ ganh đua với Dương Khai, mà tinh thần và thể lực Hàn Phi phải đổ ra còn nhiều hơn Dương Khai gấp mấy lần.

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thấy Dương Khai định đi thật, Hàn Phi liền kéo áo hắn lại, nàng khẽ cắn môi, nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ, nét mặt nàng đáng thương như thể phải chịu một nỗi uất ức to lớn. Một nữ tử lạnh lùng như Hàn Phi, thường sẽ không bao giờ để lộ thần thái như vậy, trừ những lúc nàng quá cô độc, không một ai nương tựa. Mà hiện tại lại chính là trường hợp hiếm hoi đó. Nếu Dương Khai đi, nàng buộc phải đi theo, trước mắt là một mạch khoáng khổng lồ vậy mà không thể vớt vát được gì, Hàn Phi khổ sở thế nào, khỏi nói cũng biết. Tộc nhân nàng vô cùng cần những tinh thạch này. - Sao nào? Dương Khai nghiêng đầu, ung dung nhìn nàng. - Làm theo ý ngươi, ai đào được thì là của người nấy. Hàn Phi nghiến chặt răng, căm phẫn tột cùng. - Vậy thì bắt đầu thôi. Dương Khai cười hớn hở, nắn nắn bàn tay, tạo nên mấy âm thanh nghe như rang lạc. Hàn Phi không nói gì, xoay người bắt đầu đánh vào vách đá chứa tinh thạch. Đá vụn bay tứ tung, rất nhanh, nàng đã tìm được vài khối tinh thạch giữa đống đổ nát, mừng rỡ nhét hết vào nhẫn Hư Không. Nhìn nàng sốt ruột như muốn bá chiếm cả mạch khoáng tinh thạch này, Dương Khai phì cười, từ từ bước đến, bắt đầu bắn phá vách đá. Thông thường thì tinh thạch đều ẩn trong những khoáng vật khác. Ở một mạch khoáng tinh thạch mà khai thác được một trên mười phần so với chiều dài mạch thôi, thì mạch khoáng đó cũng có thể xem là quặng giàu rồi. Nhưng mạch khoáng tinh thạch dưới ngọn núi Hỏa Sơn này, lại sung túc hơn cả mức gọi là quặng giàu, số tinh thạch có thể đào được chiếm vào khoảng ba phần. Do tác động bởi câu nói ai đào được thì là của người nấy, Hàn Phi dồn hết sức lực vào đánh nát vách đá, hoàn toàn không để ý thương tích trên người. Suốt cả buổi, khi tìm được tinh thạch, nàng chẳng nhìn lấy một cái, liền vứt thẳng vào trong nhẫn Hư Không, cứ như sợ Dương Khai sẽ cướp mất vậy. Ngược lại, động tác của Dương Khai không chậm cũng chẳng nhanh, hắn làm cùng lúc với Hàn Phi, nhưng đa phần tinh thạch đều được Hàn Phi thu gọn, Dương Khai chỉ lấy được một phần nhỏ trong đó. Lúc đang đào bới, Hàn Phi lén liếc mắt nhìn hắn, bất giác sinh lòng đắc ý, nàng trộm nghĩ, tên khốn loài người này dám ganh đua tốc độ với mình mà chẳng xem thử chênh lệch tu vi hai bên là bao xa. Trong bụng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt nàng thì chẳng có gì, để tránh chọc giận hắn, rồi hắn lại bỏ mặc nàng cũng nên. Thời gian chậm rãi trôi qua, số tinh thạch Hàn Phi kiếm được được vượt hẳn Dương Khai đến mấy lần. Lúc này, nàng chẳng sợ tinh thạch ở đây sẽ bị Dương Khai cưa đôi nữa. Với sức của hắn, muốn cướp tinh thạch từ tay nàng, thật sự là quá viển vông. Thông đạo này càng đánh lại càng sâu, càng vào trong, số lượng tinh thạch càng nhiều, kích cỡ cũng càng lớn. Thậm chí, Dương Khai còn tìm được một khối tinh thạch to bằng đầu người, khiến Hàn Phi kinh ngạc vô cùng. Vì đến nàng cũng chưa từng nghe nói có tinh thạch nào lại lớn đến vậy. Cả hai người họ, đều chìm đắm tâm tư vào kho tàng trước mắt, hoàn toàn quên mất là mình đang tị nạn. Song, có một chuyện khiến Hàn Phi thấy rất kỳ lạ, dù thu hoạch ít hơn nàng rất nhiều, nhưng tên loài người này vẫn ung dung bình tĩnh, chẳng có lấy một chút sốt ruột. Hắn biết là không bì nổi mình, nên lấy được một ít thôi cũng đã mãn nguyện rồi? Hàn Phi thầm phỏng đoán. Có thể lắm. Nơi này có quá nhiều tinh thạch, Hàn Phi lấy về cho cả tộc, còn Dương Khai chỉ lấy cho mình hắn, dù rằng số lượng rất ít, nhưng quá đủ cho mình hắn dùng. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi chẳng biết, cả người mạnh như Hàn Phi mà cũng cảm thấy hơi kiệt sức rồi. Vì ý nghĩ ganh đua với Dương Khai, mà tinh thần và thể lực Hàn Phi phải đổ ra còn nhiều hơn Dương Khai gấp mấy lần.

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thấy Dương Khai định đi thật, Hàn Phi liền kéo áo hắn lại, nàng khẽ cắn môi, nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ, nét mặt nàng đáng thương như thể phải chịu một nỗi uất ức to lớn. Một nữ tử lạnh lùng như Hàn Phi, thường sẽ không bao giờ để lộ thần thái như vậy, trừ những lúc nàng quá cô độc, không một ai nương tựa. Mà hiện tại lại chính là trường hợp hiếm hoi đó. Nếu Dương Khai đi, nàng buộc phải đi theo, trước mắt là một mạch khoáng khổng lồ vậy mà không thể vớt vát được gì, Hàn Phi khổ sở thế nào, khỏi nói cũng biết. Tộc nhân nàng vô cùng cần những tinh thạch này. - Sao nào? Dương Khai nghiêng đầu, ung dung nhìn nàng. - Làm theo ý ngươi, ai đào được thì là của người nấy. Hàn Phi nghiến chặt răng, căm phẫn tột cùng. - Vậy thì bắt đầu thôi. Dương Khai cười hớn hở, nắn nắn bàn tay, tạo nên mấy âm thanh nghe như rang lạc. Hàn Phi không nói gì, xoay người bắt đầu đánh vào vách đá chứa tinh thạch. Đá vụn bay tứ tung, rất nhanh, nàng đã tìm được vài khối tinh thạch giữa đống đổ nát, mừng rỡ nhét hết vào nhẫn Hư Không. Nhìn nàng sốt ruột như muốn bá chiếm cả mạch khoáng tinh thạch này, Dương Khai phì cười, từ từ bước đến, bắt đầu bắn phá vách đá. Thông thường thì tinh thạch đều ẩn trong những khoáng vật khác. Ở một mạch khoáng tinh thạch mà khai thác được một trên mười phần so với chiều dài mạch thôi, thì mạch khoáng đó cũng có thể xem là quặng giàu rồi. Nhưng mạch khoáng tinh thạch dưới ngọn núi Hỏa Sơn này, lại sung túc hơn cả mức gọi là quặng giàu, số tinh thạch có thể đào được chiếm vào khoảng ba phần. Do tác động bởi câu nói ai đào được thì là của người nấy, Hàn Phi dồn hết sức lực vào đánh nát vách đá, hoàn toàn không để ý thương tích trên người. Suốt cả buổi, khi tìm được tinh thạch, nàng chẳng nhìn lấy một cái, liền vứt thẳng vào trong nhẫn Hư Không, cứ như sợ Dương Khai sẽ cướp mất vậy. Ngược lại, động tác của Dương Khai không chậm cũng chẳng nhanh, hắn làm cùng lúc với Hàn Phi, nhưng đa phần tinh thạch đều được Hàn Phi thu gọn, Dương Khai chỉ lấy được một phần nhỏ trong đó. Lúc đang đào bới, Hàn Phi lén liếc mắt nhìn hắn, bất giác sinh lòng đắc ý, nàng trộm nghĩ, tên khốn loài người này dám ganh đua tốc độ với mình mà chẳng xem thử chênh lệch tu vi hai bên là bao xa. Trong bụng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt nàng thì chẳng có gì, để tránh chọc giận hắn, rồi hắn lại bỏ mặc nàng cũng nên. Thời gian chậm rãi trôi qua, số tinh thạch Hàn Phi kiếm được được vượt hẳn Dương Khai đến mấy lần. Lúc này, nàng chẳng sợ tinh thạch ở đây sẽ bị Dương Khai cưa đôi nữa. Với sức của hắn, muốn cướp tinh thạch từ tay nàng, thật sự là quá viển vông. Thông đạo này càng đánh lại càng sâu, càng vào trong, số lượng tinh thạch càng nhiều, kích cỡ cũng càng lớn. Thậm chí, Dương Khai còn tìm được một khối tinh thạch to bằng đầu người, khiến Hàn Phi kinh ngạc vô cùng. Vì đến nàng cũng chưa từng nghe nói có tinh thạch nào lại lớn đến vậy. Cả hai người họ, đều chìm đắm tâm tư vào kho tàng trước mắt, hoàn toàn quên mất là mình đang tị nạn. Song, có một chuyện khiến Hàn Phi thấy rất kỳ lạ, dù thu hoạch ít hơn nàng rất nhiều, nhưng tên loài người này vẫn ung dung bình tĩnh, chẳng có lấy một chút sốt ruột. Hắn biết là không bì nổi mình, nên lấy được một ít thôi cũng đã mãn nguyện rồi? Hàn Phi thầm phỏng đoán. Có thể lắm. Nơi này có quá nhiều tinh thạch, Hàn Phi lấy về cho cả tộc, còn Dương Khai chỉ lấy cho mình hắn, dù rằng số lượng rất ít, nhưng quá đủ cho mình hắn dùng. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi chẳng biết, cả người mạnh như Hàn Phi mà cũng cảm thấy hơi kiệt sức rồi. Vì ý nghĩ ganh đua với Dương Khai, mà tinh thần và thể lực Hàn Phi phải đổ ra còn nhiều hơn Dương Khai gấp mấy lần.

Chương 656: Buồn bã..