Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 658: Chiến đấu trong tuyệt vọng
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hỏa Sơn yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bạo phát. Miệng Hỏa Sơn phun ra từng dòng dung nham kinh khủng. Trong không trung bỗng nhiên lóe lên từng tia chớp đẹp mắt. Những tia chớp đó như linh xà oanh kích, dày đặc không đếm xuể. Từng Cổ Ma tộc nhân đang trốn tránh dung nham, vẫn chưa phản ứng kịp liền bị những tia chớp đó đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, chết vô cùng thê thảm. Phần lớn Cổ Ma tộc nhân sắc mặt hoảng loạn, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội vàng triển khai thực lực, tháo chạy tứ phía theo bản năng. Rắc rắc rắc, dung nham và sấm sét cùng xuất hiện, cả vùng Hỏa Sơn trong nháy mắt trở thành một vùng đất chết. Thiên uy cuồn cuộn! Sắc mặt của ba đại thống lĩnh Lệ Dung, Hoa Mặc và Chử Kiến đều thay đổi, ngưng trọng đến cực điểm, không dám dừng lại lâu, đều lao về phía sau. Họ không biết nơi đây đã xảy ra biến cố gì, nhưng thiên uy như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không dám đụng tới. Trên bầu trời, thiên lôi đùng đùng, dưới Hỏa Sơn, dung nham phun trào. Thiên uy như vậy làm rung động từng cường giả của Cổ Ma, khiến họ run rẩy trong lòng. Trong Tiểu Huyền Giới này, họ chưa từng gặp phải nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy. Không lâu sau, đám người của Chử Kiến và Lệ Dung đã trốn khỏi Hỏa Sơn cách đó mấy chục dặm, đến một vị trí tương đối an toàn. Hai bên cách nhau mấy chục dặm, nhìn biến cố phía Hỏa Sơn, nhất thời không nói gì. Lệ Dung mặt xám như tro tàn. Nếu nói lúc nãy bà còn ôm một chút hi vọng về sinh tử của Dương Khai và Hàn Phi, thì bây giờ tia hi vọng đó đã bị hiện tại tàn khốc vô tình tiêu diệt. Thiên uy như vậy, Lệ Dung cảm thấy Dương Khai và Hàn Phi không thể sống sót. Vừa lúc đó, trong Hỏa Sơn hỗn độn đột nhiên lao ra hai đạo thân ảnh. Dưới sự quẫy nhiễu của từng dòng dung nham và sấm sét, không ai phát hiên ra sự tồn tại cả hai đạo thân ảnh này. Tất cả mọi người đều bị thiên uy khổng lồ kia thu hút. Trong nháy mắt ra khỏi Hỏa Sơn, sắc mặt của Dương Khai và Hàn Phi cũng đại biến. Họ không ngờ hao tâm kiệt sức thoát ra khỏi Hỏa Sơn lại bị một màn như ngày tận thế chào đón. Bốn bề ngập tràn hơi thở chết chóc, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một cảm giác sợ hãi. - Mau đi thôi! Hàn Phi quát một tiếng. Đến đây rồi, nàng không cần Dương Khai che chở nữa, ngược lại vận chuyển chân nguyên, bao bọc lấy Dương Khai, dẫn hắn bay về một hướng. Dương Khai không chần chừ, vội phát ra Cốt Thuẫn, rót chân nguyên vào, miệng thú của Cốt Thuẫn há ra dữ tợn. Có nó che chắn ở phía trên, trở thành thành lũy che chắn công kích chí mạng. Ầm ầm ầm Sấm sét liên tiếp đánh xuống, đều bị Cốt Thuẫn hấp thu. Nhưng mới tiếp được vài ba tia chớp, Dương Khai liền phát hiện, bí bảo phòng ngự đã được tinh luyện thành Huyền cấp thượng phẩm lại có một vài dấu hiệu không chống đỡ được. May mà thân hình Hàn Phi cực kỳ linh hoạt, dẫn Dương Khai lách qua dung nham và sấm sét, tránh được hết những nơi nguy hiểm. Một lát sau, hai người cũng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm cuối cùng. - Phía trước có người! Dương Khai nheo mắt lại, quát lạnh một tiếng, lập tức sắc mặt thay đổi: - Là Chử Kiến! - Tiêu rồi! Hàn Phi cũng run lên. Nàng không ngờ Chử Kiến lại đứng đợi ở ngoài lâu như vậy. Ít nhất thì nàng và Dương Khai đã nán lại trong Hỏa Sơn nửa tháng, tên Chử Kiến này lại kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. - Chuẩn bị chạy. Thần sắc Dương Khai âm trầm, khẽ nói bên tai Hàn Phi. Hàn Phi khẽ gật đầu.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hỏa Sơn yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bạo phát. Miệng Hỏa Sơn phun ra từng dòng dung nham kinh khủng. Trong không trung bỗng nhiên lóe lên từng tia chớp đẹp mắt. Những tia chớp đó như linh xà oanh kích, dày đặc không đếm xuể. Từng Cổ Ma tộc nhân đang trốn tránh dung nham, vẫn chưa phản ứng kịp liền bị những tia chớp đó đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, chết vô cùng thê thảm. Phần lớn Cổ Ma tộc nhân sắc mặt hoảng loạn, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội vàng triển khai thực lực, tháo chạy tứ phía theo bản năng. Rắc rắc rắc, dung nham và sấm sét cùng xuất hiện, cả vùng Hỏa Sơn trong nháy mắt trở thành một vùng đất chết. Thiên uy cuồn cuộn! Sắc mặt của ba đại thống lĩnh Lệ Dung, Hoa Mặc và Chử Kiến đều thay đổi, ngưng trọng đến cực điểm, không dám dừng lại lâu, đều lao về phía sau. Họ không biết nơi đây đã xảy ra biến cố gì, nhưng thiên uy như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không dám đụng tới. Trên bầu trời, thiên lôi đùng đùng, dưới Hỏa Sơn, dung nham phun trào. Thiên uy như vậy làm rung động từng cường giả của Cổ Ma, khiến họ run rẩy trong lòng. Trong Tiểu Huyền Giới này, họ chưa từng gặp phải nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy. Không lâu sau, đám người của Chử Kiến và Lệ Dung đã trốn khỏi Hỏa Sơn cách đó mấy chục dặm, đến một vị trí tương đối an toàn. Hai bên cách nhau mấy chục dặm, nhìn biến cố phía Hỏa Sơn, nhất thời không nói gì. Lệ Dung mặt xám như tro tàn. Nếu nói lúc nãy bà còn ôm một chút hi vọng về sinh tử của Dương Khai và Hàn Phi, thì bây giờ tia hi vọng đó đã bị hiện tại tàn khốc vô tình tiêu diệt. Thiên uy như vậy, Lệ Dung cảm thấy Dương Khai và Hàn Phi không thể sống sót. Vừa lúc đó, trong Hỏa Sơn hỗn độn đột nhiên lao ra hai đạo thân ảnh. Dưới sự quẫy nhiễu của từng dòng dung nham và sấm sét, không ai phát hiên ra sự tồn tại cả hai đạo thân ảnh này. Tất cả mọi người đều bị thiên uy khổng lồ kia thu hút. Trong nháy mắt ra khỏi Hỏa Sơn, sắc mặt của Dương Khai và Hàn Phi cũng đại biến. Họ không ngờ hao tâm kiệt sức thoát ra khỏi Hỏa Sơn lại bị một màn như ngày tận thế chào đón. Bốn bề ngập tràn hơi thở chết chóc, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một cảm giác sợ hãi. - Mau đi thôi! Hàn Phi quát một tiếng. Đến đây rồi, nàng không cần Dương Khai che chở nữa, ngược lại vận chuyển chân nguyên, bao bọc lấy Dương Khai, dẫn hắn bay về một hướng. Dương Khai không chần chừ, vội phát ra Cốt Thuẫn, rót chân nguyên vào, miệng thú của Cốt Thuẫn há ra dữ tợn. Có nó che chắn ở phía trên, trở thành thành lũy che chắn công kích chí mạng. Ầm ầm ầm Sấm sét liên tiếp đánh xuống, đều bị Cốt Thuẫn hấp thu. Nhưng mới tiếp được vài ba tia chớp, Dương Khai liền phát hiện, bí bảo phòng ngự đã được tinh luyện thành Huyền cấp thượng phẩm lại có một vài dấu hiệu không chống đỡ được. May mà thân hình Hàn Phi cực kỳ linh hoạt, dẫn Dương Khai lách qua dung nham và sấm sét, tránh được hết những nơi nguy hiểm. Một lát sau, hai người cũng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm cuối cùng. - Phía trước có người! Dương Khai nheo mắt lại, quát lạnh một tiếng, lập tức sắc mặt thay đổi: - Là Chử Kiến! - Tiêu rồi! Hàn Phi cũng run lên. Nàng không ngờ Chử Kiến lại đứng đợi ở ngoài lâu như vậy. Ít nhất thì nàng và Dương Khai đã nán lại trong Hỏa Sơn nửa tháng, tên Chử Kiến này lại kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. - Chuẩn bị chạy. Thần sắc Dương Khai âm trầm, khẽ nói bên tai Hàn Phi. Hàn Phi khẽ gật đầu.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Hỏa Sơn yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bạo phát. Miệng Hỏa Sơn phun ra từng dòng dung nham kinh khủng. Trong không trung bỗng nhiên lóe lên từng tia chớp đẹp mắt. Những tia chớp đó như linh xà oanh kích, dày đặc không đếm xuể. Từng Cổ Ma tộc nhân đang trốn tránh dung nham, vẫn chưa phản ứng kịp liền bị những tia chớp đó đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, chết vô cùng thê thảm. Phần lớn Cổ Ma tộc nhân sắc mặt hoảng loạn, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội vàng triển khai thực lực, tháo chạy tứ phía theo bản năng. Rắc rắc rắc, dung nham và sấm sét cùng xuất hiện, cả vùng Hỏa Sơn trong nháy mắt trở thành một vùng đất chết. Thiên uy cuồn cuộn! Sắc mặt của ba đại thống lĩnh Lệ Dung, Hoa Mặc và Chử Kiến đều thay đổi, ngưng trọng đến cực điểm, không dám dừng lại lâu, đều lao về phía sau. Họ không biết nơi đây đã xảy ra biến cố gì, nhưng thiên uy như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không dám đụng tới. Trên bầu trời, thiên lôi đùng đùng, dưới Hỏa Sơn, dung nham phun trào. Thiên uy như vậy làm rung động từng cường giả của Cổ Ma, khiến họ run rẩy trong lòng. Trong Tiểu Huyền Giới này, họ chưa từng gặp phải nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy. Không lâu sau, đám người của Chử Kiến và Lệ Dung đã trốn khỏi Hỏa Sơn cách đó mấy chục dặm, đến một vị trí tương đối an toàn. Hai bên cách nhau mấy chục dặm, nhìn biến cố phía Hỏa Sơn, nhất thời không nói gì. Lệ Dung mặt xám như tro tàn. Nếu nói lúc nãy bà còn ôm một chút hi vọng về sinh tử của Dương Khai và Hàn Phi, thì bây giờ tia hi vọng đó đã bị hiện tại tàn khốc vô tình tiêu diệt. Thiên uy như vậy, Lệ Dung cảm thấy Dương Khai và Hàn Phi không thể sống sót. Vừa lúc đó, trong Hỏa Sơn hỗn độn đột nhiên lao ra hai đạo thân ảnh. Dưới sự quẫy nhiễu của từng dòng dung nham và sấm sét, không ai phát hiên ra sự tồn tại cả hai đạo thân ảnh này. Tất cả mọi người đều bị thiên uy khổng lồ kia thu hút. Trong nháy mắt ra khỏi Hỏa Sơn, sắc mặt của Dương Khai và Hàn Phi cũng đại biến. Họ không ngờ hao tâm kiệt sức thoát ra khỏi Hỏa Sơn lại bị một màn như ngày tận thế chào đón. Bốn bề ngập tràn hơi thở chết chóc, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một cảm giác sợ hãi. - Mau đi thôi! Hàn Phi quát một tiếng. Đến đây rồi, nàng không cần Dương Khai che chở nữa, ngược lại vận chuyển chân nguyên, bao bọc lấy Dương Khai, dẫn hắn bay về một hướng. Dương Khai không chần chừ, vội phát ra Cốt Thuẫn, rót chân nguyên vào, miệng thú của Cốt Thuẫn há ra dữ tợn. Có nó che chắn ở phía trên, trở thành thành lũy che chắn công kích chí mạng. Ầm ầm ầm Sấm sét liên tiếp đánh xuống, đều bị Cốt Thuẫn hấp thu. Nhưng mới tiếp được vài ba tia chớp, Dương Khai liền phát hiện, bí bảo phòng ngự đã được tinh luyện thành Huyền cấp thượng phẩm lại có một vài dấu hiệu không chống đỡ được. May mà thân hình Hàn Phi cực kỳ linh hoạt, dẫn Dương Khai lách qua dung nham và sấm sét, tránh được hết những nơi nguy hiểm. Một lát sau, hai người cũng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm cuối cùng. - Phía trước có người! Dương Khai nheo mắt lại, quát lạnh một tiếng, lập tức sắc mặt thay đổi: - Là Chử Kiến! - Tiêu rồi! Hàn Phi cũng run lên. Nàng không ngờ Chử Kiến lại đứng đợi ở ngoài lâu như vậy. Ít nhất thì nàng và Dương Khai đã nán lại trong Hỏa Sơn nửa tháng, tên Chử Kiến này lại kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. - Chuẩn bị chạy. Thần sắc Dương Khai âm trầm, khẽ nói bên tai Hàn Phi. Hàn Phi khẽ gật đầu.