Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 681: Phong nhãn
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong địa lao, Cơ Mộng nhìn Dương Khai, thần sắc xa xăm. Dương Khai cười ha hả: - Lão không dễ dàng tin tưởng ta vậy, thì sao còn muốn lôi kéo ta? Bây giờ ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của lão, nhưng chỉ cần ra khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lời. - Phải, vậy nên họ mới cần ta bảo đảm ngươi sẽ không nuốt lời. Cơ Mộng cười gượng. - Ta là đệ tử của thần giáo, Lôi Quang là sư môn của ta, hy vọng ngươi đừng trách ta. Dương Khai hờ hững nhìn nàng. Thật sự thì hắn không có tư cách để trách cứ Cơ Mộng điều gì, nhưng nếu nhìn từ lập trường của hắn, thì cô nương này vô hình trung cũng là kẻ thù của hắn rồi. Đối với kẻ thù, xưa nay Dương Khai không bao giờ nhân từ nương tay. Nhận ra sự lạnh lùng của Dương Khai, Cơ Mộng chợt đắng lòng, khuyên giải: - Sao ngươi phải kiên quyết đến vậy? Tuy ta không biết Đoàn trưởng lão muốn đoạt được thứ gì từ ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịp hợp tác, trưởng lão sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trưởng lão giam cầm ngươi, nhưng không tra tấn cũng chẳng giết ngươi, như thế đã đủ thấy thành ý của trưởng lão rồi. - Quả đúng là đầy thành ý. Dương Khai xỉa xói. - Ngươi cứ thỏa hiệp đi được không? Chỉ cần ngươi thỏa hiệp, với ngươi, với Đoàn trưởng lão, với ta, đều có lợi cả. Cơ Mộng nhẹ nhàng khuyên giải. - Cũng có lợi với ngươi? Dương Khai thắc mắc. - Đoàn Hải đã hứa hẹn không ít điều kiện cho ngươi rồi chứ gì? Cơ Mộng không trả lời, lấy một bình ngọc xanh phỉ thúy ra từ trong ngực áo, mở bình ra, một làn sương trắng đủ nhìn tràn ra khỏi miệng bình. Cơ Mộng khẽ thổi, làn sương đó liền bay vào trong địa lao, bay quanh Dương Khai. Dương Khai nhìn nàng cảnh giác, hắn cố nín thở, nhưng làn sương này vẫn thẩm thấu qua những lỗ chân lông trên người hắn, luồn vào trong cơ thể. Mơ hồ, Dương Khai cảm giác có gì đó khác lạ, máu trong người chảy nhanh hơn hẳn, tin đập dữ dội, thậm chí trong đầu còn vang dội tà âm. Cơ Mộng đỏ mặt giải thích: - Đây là Thất Tình Lục Dục sương, có thể xem là một loại xuân dược rất mạnh. - Ngươi muốn làm gì? Dương Khai cười lớn. - Đừng nói là ngươi muốn làm trò Bá Vương ngạnh thượng cung chứ? (cưỡng hiếp) Một cô nương như hoa như ngọc dùng xuân dược với hắn, chuyện này đúng thật là thiên cổ kỳ đàm. - Phải. Đoàn trưởng lão nói, chỉ cần ta sinh con cho ngươi, thì ngươi có thể ra khỏi đây. Cơ Mộng nhìn Dương Khai đầy xa xăm. Dương Khai tối sầm mặt, chợt hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Đoàn Hải. Lão không biết làm thế nào để khống chế Dương Khai, nên đã dùng thủ đoạn đê tiện này. Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần Dương Khai có con, và đứa con đó nằm trong tay lão, thì lão chẳng sợ Dương Khai bất tuân. Tuy chu kỳ đầu cơ này rất dài, nhưng lão vẫn đợi được. Chỉ trong chốc lát, làn sương trắng bao quanh Dương Khai đã thấm trọn vào cơ thể hắn, dần dần, tròng mắt Dương Khai đỏ lên, hơi thở nặng nhọc hơn hẳn, mắt sáng quắc nhìn Cơ Mộng đứng ngoài cửa lao, sặc mùi xâm chiếm. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Mộng cũng bất giác xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, cả người mất tự nhiên, nhưng cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ chờ dược tính phát huy. - Ngươi thích ta à? Muốn gửi gắm cả cuộc đời cho ta sao? Dương Khai gắng gượng duy trì sự tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Cơ Mộng. - Chưa hẳn là thích. Cơ Mộng chậm rãi lắc đầu. - Chúng ta cũng không thân quen gì mấy, nhưng gửi gắm thân mình cho ngươi thì hẳn là một chọn lựa không tồi. Ngươi là luyện đan sư, tiền đồ rộng mở, ta chỉ là một đệ tử bình thường của thần giáo, muốn đời lên hương thì chỉ đành dựa dẫm người đàn ông mình chọn thôi.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong địa lao, Cơ Mộng nhìn Dương Khai, thần sắc xa xăm. Dương Khai cười ha hả: - Lão không dễ dàng tin tưởng ta vậy, thì sao còn muốn lôi kéo ta? Bây giờ ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của lão, nhưng chỉ cần ra khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lời. - Phải, vậy nên họ mới cần ta bảo đảm ngươi sẽ không nuốt lời. Cơ Mộng cười gượng. - Ta là đệ tử của thần giáo, Lôi Quang là sư môn của ta, hy vọng ngươi đừng trách ta. Dương Khai hờ hững nhìn nàng. Thật sự thì hắn không có tư cách để trách cứ Cơ Mộng điều gì, nhưng nếu nhìn từ lập trường của hắn, thì cô nương này vô hình trung cũng là kẻ thù của hắn rồi. Đối với kẻ thù, xưa nay Dương Khai không bao giờ nhân từ nương tay. Nhận ra sự lạnh lùng của Dương Khai, Cơ Mộng chợt đắng lòng, khuyên giải: - Sao ngươi phải kiên quyết đến vậy? Tuy ta không biết Đoàn trưởng lão muốn đoạt được thứ gì từ ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịp hợp tác, trưởng lão sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trưởng lão giam cầm ngươi, nhưng không tra tấn cũng chẳng giết ngươi, như thế đã đủ thấy thành ý của trưởng lão rồi. - Quả đúng là đầy thành ý. Dương Khai xỉa xói. - Ngươi cứ thỏa hiệp đi được không? Chỉ cần ngươi thỏa hiệp, với ngươi, với Đoàn trưởng lão, với ta, đều có lợi cả. Cơ Mộng nhẹ nhàng khuyên giải. - Cũng có lợi với ngươi? Dương Khai thắc mắc. - Đoàn Hải đã hứa hẹn không ít điều kiện cho ngươi rồi chứ gì? Cơ Mộng không trả lời, lấy một bình ngọc xanh phỉ thúy ra từ trong ngực áo, mở bình ra, một làn sương trắng đủ nhìn tràn ra khỏi miệng bình. Cơ Mộng khẽ thổi, làn sương đó liền bay vào trong địa lao, bay quanh Dương Khai. Dương Khai nhìn nàng cảnh giác, hắn cố nín thở, nhưng làn sương này vẫn thẩm thấu qua những lỗ chân lông trên người hắn, luồn vào trong cơ thể. Mơ hồ, Dương Khai cảm giác có gì đó khác lạ, máu trong người chảy nhanh hơn hẳn, tin đập dữ dội, thậm chí trong đầu còn vang dội tà âm. Cơ Mộng đỏ mặt giải thích: - Đây là Thất Tình Lục Dục sương, có thể xem là một loại xuân dược rất mạnh. - Ngươi muốn làm gì? Dương Khai cười lớn. - Đừng nói là ngươi muốn làm trò Bá Vương ngạnh thượng cung chứ? (cưỡng hiếp) Một cô nương như hoa như ngọc dùng xuân dược với hắn, chuyện này đúng thật là thiên cổ kỳ đàm. - Phải. Đoàn trưởng lão nói, chỉ cần ta sinh con cho ngươi, thì ngươi có thể ra khỏi đây. Cơ Mộng nhìn Dương Khai đầy xa xăm. Dương Khai tối sầm mặt, chợt hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Đoàn Hải. Lão không biết làm thế nào để khống chế Dương Khai, nên đã dùng thủ đoạn đê tiện này. Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần Dương Khai có con, và đứa con đó nằm trong tay lão, thì lão chẳng sợ Dương Khai bất tuân. Tuy chu kỳ đầu cơ này rất dài, nhưng lão vẫn đợi được. Chỉ trong chốc lát, làn sương trắng bao quanh Dương Khai đã thấm trọn vào cơ thể hắn, dần dần, tròng mắt Dương Khai đỏ lên, hơi thở nặng nhọc hơn hẳn, mắt sáng quắc nhìn Cơ Mộng đứng ngoài cửa lao, sặc mùi xâm chiếm. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Mộng cũng bất giác xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, cả người mất tự nhiên, nhưng cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ chờ dược tính phát huy. - Ngươi thích ta à? Muốn gửi gắm cả cuộc đời cho ta sao? Dương Khai gắng gượng duy trì sự tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Cơ Mộng. - Chưa hẳn là thích. Cơ Mộng chậm rãi lắc đầu. - Chúng ta cũng không thân quen gì mấy, nhưng gửi gắm thân mình cho ngươi thì hẳn là một chọn lựa không tồi. Ngươi là luyện đan sư, tiền đồ rộng mở, ta chỉ là một đệ tử bình thường của thần giáo, muốn đời lên hương thì chỉ đành dựa dẫm người đàn ông mình chọn thôi.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong địa lao, Cơ Mộng nhìn Dương Khai, thần sắc xa xăm. Dương Khai cười ha hả: - Lão không dễ dàng tin tưởng ta vậy, thì sao còn muốn lôi kéo ta? Bây giờ ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của lão, nhưng chỉ cần ra khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt lời. - Phải, vậy nên họ mới cần ta bảo đảm ngươi sẽ không nuốt lời. Cơ Mộng cười gượng. - Ta là đệ tử của thần giáo, Lôi Quang là sư môn của ta, hy vọng ngươi đừng trách ta. Dương Khai hờ hững nhìn nàng. Thật sự thì hắn không có tư cách để trách cứ Cơ Mộng điều gì, nhưng nếu nhìn từ lập trường của hắn, thì cô nương này vô hình trung cũng là kẻ thù của hắn rồi. Đối với kẻ thù, xưa nay Dương Khai không bao giờ nhân từ nương tay. Nhận ra sự lạnh lùng của Dương Khai, Cơ Mộng chợt đắng lòng, khuyên giải: - Sao ngươi phải kiên quyết đến vậy? Tuy ta không biết Đoàn trưởng lão muốn đoạt được thứ gì từ ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịp hợp tác, trưởng lão sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Trưởng lão giam cầm ngươi, nhưng không tra tấn cũng chẳng giết ngươi, như thế đã đủ thấy thành ý của trưởng lão rồi. - Quả đúng là đầy thành ý. Dương Khai xỉa xói. - Ngươi cứ thỏa hiệp đi được không? Chỉ cần ngươi thỏa hiệp, với ngươi, với Đoàn trưởng lão, với ta, đều có lợi cả. Cơ Mộng nhẹ nhàng khuyên giải. - Cũng có lợi với ngươi? Dương Khai thắc mắc. - Đoàn Hải đã hứa hẹn không ít điều kiện cho ngươi rồi chứ gì? Cơ Mộng không trả lời, lấy một bình ngọc xanh phỉ thúy ra từ trong ngực áo, mở bình ra, một làn sương trắng đủ nhìn tràn ra khỏi miệng bình. Cơ Mộng khẽ thổi, làn sương đó liền bay vào trong địa lao, bay quanh Dương Khai. Dương Khai nhìn nàng cảnh giác, hắn cố nín thở, nhưng làn sương này vẫn thẩm thấu qua những lỗ chân lông trên người hắn, luồn vào trong cơ thể. Mơ hồ, Dương Khai cảm giác có gì đó khác lạ, máu trong người chảy nhanh hơn hẳn, tin đập dữ dội, thậm chí trong đầu còn vang dội tà âm. Cơ Mộng đỏ mặt giải thích: - Đây là Thất Tình Lục Dục sương, có thể xem là một loại xuân dược rất mạnh. - Ngươi muốn làm gì? Dương Khai cười lớn. - Đừng nói là ngươi muốn làm trò Bá Vương ngạnh thượng cung chứ? (cưỡng hiếp) Một cô nương như hoa như ngọc dùng xuân dược với hắn, chuyện này đúng thật là thiên cổ kỳ đàm. - Phải. Đoàn trưởng lão nói, chỉ cần ta sinh con cho ngươi, thì ngươi có thể ra khỏi đây. Cơ Mộng nhìn Dương Khai đầy xa xăm. Dương Khai tối sầm mặt, chợt hiểu ra dụng tâm hiểm ác của Đoàn Hải. Lão không biết làm thế nào để khống chế Dương Khai, nên đã dùng thủ đoạn đê tiện này. Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ cần Dương Khai có con, và đứa con đó nằm trong tay lão, thì lão chẳng sợ Dương Khai bất tuân. Tuy chu kỳ đầu cơ này rất dài, nhưng lão vẫn đợi được. Chỉ trong chốc lát, làn sương trắng bao quanh Dương Khai đã thấm trọn vào cơ thể hắn, dần dần, tròng mắt Dương Khai đỏ lên, hơi thở nặng nhọc hơn hẳn, mắt sáng quắc nhìn Cơ Mộng đứng ngoài cửa lao, sặc mùi xâm chiếm. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Cơ Mộng cũng bất giác xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, cả người mất tự nhiên, nhưng cũng không có động tác thừa, chỉ lặng lẽ chờ dược tính phát huy. - Ngươi thích ta à? Muốn gửi gắm cả cuộc đời cho ta sao? Dương Khai gắng gượng duy trì sự tỉnh táo, lạnh lùng nhìn Cơ Mộng. - Chưa hẳn là thích. Cơ Mộng chậm rãi lắc đầu. - Chúng ta cũng không thân quen gì mấy, nhưng gửi gắm thân mình cho ngươi thì hẳn là một chọn lựa không tồi. Ngươi là luyện đan sư, tiền đồ rộng mở, ta chỉ là một đệ tử bình thường của thần giáo, muốn đời lên hương thì chỉ đành dựa dẫm người đàn ông mình chọn thôi.