Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 682: Thương viêm
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tại một nơi cách Phong Nhãn tầm trăm trượng, Đoàn Hải dừng bước lại, tiếc nuối liếc nhìn Dương Khai, đang định nói gì đó, thì Dương Khai lại tỏ ra thù hằn: - Lần này nếu ta có thể biến nguy thành an, thì Lôi Quang các người cứ đợi ta đến trả thù đi! Đoàn Hải trầm mặt xuống, không do dự thêm, vung tay ném Dương Khai về phía Phong Nhãn khổng lồ. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, mà ngay trước khi Dương Khai biến mất giữa Phong Nhãn, dường như lão đã nhìn thấy hắn mỉm cười xảo quyệt. Hứa Kỳ chạy đến, khoái trá nhìn về Phong Nhãn, vẻ mặt ngấp nghé. - Sư huynh, có phải huynh đang lo lắng điều gì không? Hứa Kỳ bỗng hỏi. - Ừ. Đoàn Hải khẽ gật đầu. - Ta vẫn còn lưu tâm những lời mà Đỗ lão nói trước đây... - Hẳn là hắn chẳng có hậu đài gì, đã đến nước này rồi, nếu thật sự có thì đã nói ra, hắn lại không phải là đồ ngốc, Đỗ lão chắc đã nhầm lẫn gì đó rồi. Hứa Kỳ an ủi. - Cũng phải. Đoàn Hải mỉm cười. - Song, việc chúng ta đã hủy đi một nhân tài hiếm có lại là sự thật, nên nghĩ thật kỹ phải ăn nói với phía Đỗ lão thế nào mới được. - Nếu họ hỏi thì nói hắn đang bế quan thôi, đệ nghĩ với người có thân phận như Đỗ lão, không thể nào lại đích thân đến Lôi Quang chúng ta đòi người được. Cứ đợi vài năm, khi mọi chuyện đã qua rồi, đệ nghĩ Đỗ lão cũng sẽ quên mất tên này thôi. - Đó cũng là cách. Đoàn Hải thở dài. - Tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa, thần hồn của tiểu tử này vững chắc dị thường, ta thấy không hề kém Siêu Phàm Cảnh bình thường, dù có ở trong Phong Nhãn, chắc là hắn cũng sẽ trụ được mấy ngày, đợi thần hồn của hắn bị thổi bay, chúng ta hẵng thu hết lại, rồi khám phá bí mật ẩn trong đó. - Tất cả xin nghe theo sư huynh. Hứa Kỳ hưng phấn nói. Hai người đứng nguyên một chỗ, mới đợi chưa đầy một canh giờ, Đoàn Hải chợt nhíu mày, xoay người nhìn về một hướng cách đó không xa, lạnh lùng nói: - Sao lại có đệ tử đến đây? Hứa Kỳ cũng tỏ vẻ không vui: - Rõ ràng đệ đã hạ lệnh, nơi này tạm thời đóng cửa, không ai được tự tiện xông vào, tên đệ tử này bị điếc hay mù đây? Nói xong, lão bực mình bảo: - Đệ đi xem thử. Đoàn Hải khẽ gật đầu. Hứa Kỳ triển khai thân pháp lao đi, chốc sau, lão quay lại với vẻ mặt quái đản, nói với Đoàn Hải: - Sư huynh, giáo chủ hạ lệnh bảo huynh qua đó một chuyến, tên đệ tử đó đến để truyền lệnh. - Giáo chủ? Đoàn Hải giật mình, vội chỉnh sửa lại sắc mặt, hấp tấp nói: - Vậy ta qua đó xem thế nào, đệ chờ ở đây. - Sư huynh yên tâm đi, đệ sẽ trông coi nghiêm ngặt. Đoàn Hải hối hả tìm đến chỗ tên đệ tử truyền lệnh, rồi cùng y bay thẳng đến một ngọn núi thuộc Lôi Quang thần giáo, đó là nơi nghỉ ngơi thường ngày của giáo chủ, rất đỗi yên tĩnh, linh khí nồng đậm, là ngọn núi tốt nhất của Lôi Quang thần giáo. - Giáo chủ có nói bảo ta qua đó vì việc gì không? Đang bay, Đoàn Hải quay sang hỏi tên đệ tử kia. - Đệ tử không biết, giáo chủ chỉ nói, mời đại trưởng lão mau tới đó một chuyến, không được chậm trễ. Tên đệ tử đó cung kinh đáp.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tại một nơi cách Phong Nhãn tầm trăm trượng, Đoàn Hải dừng bước lại, tiếc nuối liếc nhìn Dương Khai, đang định nói gì đó, thì Dương Khai lại tỏ ra thù hằn: - Lần này nếu ta có thể biến nguy thành an, thì Lôi Quang các người cứ đợi ta đến trả thù đi! Đoàn Hải trầm mặt xuống, không do dự thêm, vung tay ném Dương Khai về phía Phong Nhãn khổng lồ. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, mà ngay trước khi Dương Khai biến mất giữa Phong Nhãn, dường như lão đã nhìn thấy hắn mỉm cười xảo quyệt. Hứa Kỳ chạy đến, khoái trá nhìn về Phong Nhãn, vẻ mặt ngấp nghé. - Sư huynh, có phải huynh đang lo lắng điều gì không? Hứa Kỳ bỗng hỏi. - Ừ. Đoàn Hải khẽ gật đầu. - Ta vẫn còn lưu tâm những lời mà Đỗ lão nói trước đây... - Hẳn là hắn chẳng có hậu đài gì, đã đến nước này rồi, nếu thật sự có thì đã nói ra, hắn lại không phải là đồ ngốc, Đỗ lão chắc đã nhầm lẫn gì đó rồi. Hứa Kỳ an ủi. - Cũng phải. Đoàn Hải mỉm cười. - Song, việc chúng ta đã hủy đi một nhân tài hiếm có lại là sự thật, nên nghĩ thật kỹ phải ăn nói với phía Đỗ lão thế nào mới được. - Nếu họ hỏi thì nói hắn đang bế quan thôi, đệ nghĩ với người có thân phận như Đỗ lão, không thể nào lại đích thân đến Lôi Quang chúng ta đòi người được. Cứ đợi vài năm, khi mọi chuyện đã qua rồi, đệ nghĩ Đỗ lão cũng sẽ quên mất tên này thôi. - Đó cũng là cách. Đoàn Hải thở dài. - Tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa, thần hồn của tiểu tử này vững chắc dị thường, ta thấy không hề kém Siêu Phàm Cảnh bình thường, dù có ở trong Phong Nhãn, chắc là hắn cũng sẽ trụ được mấy ngày, đợi thần hồn của hắn bị thổi bay, chúng ta hẵng thu hết lại, rồi khám phá bí mật ẩn trong đó. - Tất cả xin nghe theo sư huynh. Hứa Kỳ hưng phấn nói. Hai người đứng nguyên một chỗ, mới đợi chưa đầy một canh giờ, Đoàn Hải chợt nhíu mày, xoay người nhìn về một hướng cách đó không xa, lạnh lùng nói: - Sao lại có đệ tử đến đây? Hứa Kỳ cũng tỏ vẻ không vui: - Rõ ràng đệ đã hạ lệnh, nơi này tạm thời đóng cửa, không ai được tự tiện xông vào, tên đệ tử này bị điếc hay mù đây? Nói xong, lão bực mình bảo: - Đệ đi xem thử. Đoàn Hải khẽ gật đầu. Hứa Kỳ triển khai thân pháp lao đi, chốc sau, lão quay lại với vẻ mặt quái đản, nói với Đoàn Hải: - Sư huynh, giáo chủ hạ lệnh bảo huynh qua đó một chuyến, tên đệ tử đó đến để truyền lệnh. - Giáo chủ? Đoàn Hải giật mình, vội chỉnh sửa lại sắc mặt, hấp tấp nói: - Vậy ta qua đó xem thế nào, đệ chờ ở đây. - Sư huynh yên tâm đi, đệ sẽ trông coi nghiêm ngặt. Đoàn Hải hối hả tìm đến chỗ tên đệ tử truyền lệnh, rồi cùng y bay thẳng đến một ngọn núi thuộc Lôi Quang thần giáo, đó là nơi nghỉ ngơi thường ngày của giáo chủ, rất đỗi yên tĩnh, linh khí nồng đậm, là ngọn núi tốt nhất của Lôi Quang thần giáo. - Giáo chủ có nói bảo ta qua đó vì việc gì không? Đang bay, Đoàn Hải quay sang hỏi tên đệ tử kia. - Đệ tử không biết, giáo chủ chỉ nói, mời đại trưởng lão mau tới đó một chuyến, không được chậm trễ. Tên đệ tử đó cung kinh đáp.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tại một nơi cách Phong Nhãn tầm trăm trượng, Đoàn Hải dừng bước lại, tiếc nuối liếc nhìn Dương Khai, đang định nói gì đó, thì Dương Khai lại tỏ ra thù hằn: - Lần này nếu ta có thể biến nguy thành an, thì Lôi Quang các người cứ đợi ta đến trả thù đi! Đoàn Hải trầm mặt xuống, không do dự thêm, vung tay ném Dương Khai về phía Phong Nhãn khổng lồ. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, mà ngay trước khi Dương Khai biến mất giữa Phong Nhãn, dường như lão đã nhìn thấy hắn mỉm cười xảo quyệt. Hứa Kỳ chạy đến, khoái trá nhìn về Phong Nhãn, vẻ mặt ngấp nghé. - Sư huynh, có phải huynh đang lo lắng điều gì không? Hứa Kỳ bỗng hỏi. - Ừ. Đoàn Hải khẽ gật đầu. - Ta vẫn còn lưu tâm những lời mà Đỗ lão nói trước đây... - Hẳn là hắn chẳng có hậu đài gì, đã đến nước này rồi, nếu thật sự có thì đã nói ra, hắn lại không phải là đồ ngốc, Đỗ lão chắc đã nhầm lẫn gì đó rồi. Hứa Kỳ an ủi. - Cũng phải. Đoàn Hải mỉm cười. - Song, việc chúng ta đã hủy đi một nhân tài hiếm có lại là sự thật, nên nghĩ thật kỹ phải ăn nói với phía Đỗ lão thế nào mới được. - Nếu họ hỏi thì nói hắn đang bế quan thôi, đệ nghĩ với người có thân phận như Đỗ lão, không thể nào lại đích thân đến Lôi Quang chúng ta đòi người được. Cứ đợi vài năm, khi mọi chuyện đã qua rồi, đệ nghĩ Đỗ lão cũng sẽ quên mất tên này thôi. - Đó cũng là cách. Đoàn Hải thở dài. - Tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa, thần hồn của tiểu tử này vững chắc dị thường, ta thấy không hề kém Siêu Phàm Cảnh bình thường, dù có ở trong Phong Nhãn, chắc là hắn cũng sẽ trụ được mấy ngày, đợi thần hồn của hắn bị thổi bay, chúng ta hẵng thu hết lại, rồi khám phá bí mật ẩn trong đó. - Tất cả xin nghe theo sư huynh. Hứa Kỳ hưng phấn nói. Hai người đứng nguyên một chỗ, mới đợi chưa đầy một canh giờ, Đoàn Hải chợt nhíu mày, xoay người nhìn về một hướng cách đó không xa, lạnh lùng nói: - Sao lại có đệ tử đến đây? Hứa Kỳ cũng tỏ vẻ không vui: - Rõ ràng đệ đã hạ lệnh, nơi này tạm thời đóng cửa, không ai được tự tiện xông vào, tên đệ tử này bị điếc hay mù đây? Nói xong, lão bực mình bảo: - Đệ đi xem thử. Đoàn Hải khẽ gật đầu. Hứa Kỳ triển khai thân pháp lao đi, chốc sau, lão quay lại với vẻ mặt quái đản, nói với Đoàn Hải: - Sư huynh, giáo chủ hạ lệnh bảo huynh qua đó một chuyến, tên đệ tử đó đến để truyền lệnh. - Giáo chủ? Đoàn Hải giật mình, vội chỉnh sửa lại sắc mặt, hấp tấp nói: - Vậy ta qua đó xem thế nào, đệ chờ ở đây. - Sư huynh yên tâm đi, đệ sẽ trông coi nghiêm ngặt. Đoàn Hải hối hả tìm đến chỗ tên đệ tử truyền lệnh, rồi cùng y bay thẳng đến một ngọn núi thuộc Lôi Quang thần giáo, đó là nơi nghỉ ngơi thường ngày của giáo chủ, rất đỗi yên tĩnh, linh khí nồng đậm, là ngọn núi tốt nhất của Lôi Quang thần giáo. - Giáo chủ có nói bảo ta qua đó vì việc gì không? Đang bay, Đoàn Hải quay sang hỏi tên đệ tử kia. - Đệ tử không biết, giáo chủ chỉ nói, mời đại trưởng lão mau tới đó một chuyến, không được chậm trễ. Tên đệ tử đó cung kinh đáp.