Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.

Chương 688: Phi vũ

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thiên Tiêu tông lấy một thành đá lớn làm trung tâm, là một trong những thế lức lớn bốn phía xung quanh. Nói là 4 thế lực lớn, nhưng thật ra ba tông môn khác hoàn toàn không thể sánh được với Thiêu Tiêu tông. Bất kể là nội tình hay là cường giả, Thiên Tiêu tông đều hoàn toàn dẫn đầu. Cổ Nguyệt Động Thiên, Sinh Môn, Lôi Quang thần giáo, bất kể phái nào cũng đều chưa có cường giả cảnh giới Nhập Thánh trấn thủ. Nhưng nghe đồn ở Thiên Tiêu tông đã có hai ba vị cường giả Nhập Thánh rồi. Mà bên dưới cảnh giới Nhập Thánh còn có ba vị Siêu Phàm cảnh tam tầng đỉnh phong nổi danh người người biết đến. Bốn người này đều là những người có thủ đoạn mạnh mẽ, Thương Viêm cũng là một trong số đó. Nhưng trong mắt thế nhân thì Thiên Tiêu tông là cùng ngồi cùng ăn với ba thế lực khác, cũng vì thế mà đệ tử cũng không phải nhiều lắm, không sánh được với số đệ tử của Lôi Quang. Dương Khai được Thương Viêm mang theo bay thẳng đi, không ngừng hỏi thăm tình hình của Thiên Tiêu tông. Xem bộ dạng Thương Viêm khá trầm mặc ít lời, giữ chữ tín vững vàng, nhưng Dương Khai hỏi câu nào y vẫn kiên nhẫn giải đáp câu đấy. Đồng thời, y cũng đang quan sát Dương Khai. Thương Viêm cũng mê man không biết sao tổ sư lại phái y đi tìm thiếu niên này. Nửa ngày sau, mắt thầy sắp tiếp cận Thiên Tiêu tông, Thương Viêm bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt hồ nghi mà nhìn về tiền phương, khẽ di một tiếng, dường như không có phát hiện gì. Rất nhanh, Dương Khai cũng đã nhận ra một cỗ khí tức dũng mãnh đang tiếp cận, cỗ khí tức này dao động mạnh, cũng không hề thấp hơn Thương Viêm, nhưng mang lại cảm giác áp bách bất đồng với Thương Viêm. Khí tức của người tới khá miên nhu, giống như Trường Giang với Hoàng Hà liên miên chảy không ngừng. Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, một đạo lam quang từ xa nhanh chóng tiếp cận tới, dừng lại trước mặt Thương Viêm. Lam quang tiêu tán, một mỹ phụ ăn mặc vô cùng hào sảng hiện lên trước mặt Thương Viêm. Mỹ phụ kia có làn da tuyết trắng, đôi mắt tràn ngập nước, dường như ẩn chứa sự quyến rũ vô cùng, bên khóe miệng có một nốt ruồi to bằng hạt gạo càng làm thêm phần động lòng người. Mỹ phụ mặt mang vẻ cười, quần áo bại lộ, lộ ra gần như nửa bầu ngực sữa trắng ngần, còn có khe sâu làm mê hồn người, hạ thân mặc một tà váy xẻ, một bên đùi thon dài trắng muốt lộ ra, thiếu chút nữa thì phần hông cũng lộ, loáng thoáng có thể thấy được phần giữa hai chân mông lung tuyệt vời… Dương Khai trợn mắt há hốc mồm, không kìm nổi nhìn thêm mấy lần nữa. Mỹ phụ cũng chẳng kiêng dè gì, cũng không có biểu hiện xấu hổ gì, ngược lại cười dài đánh giá Dương Khai, trên dung nhan diễm lệ lộ ra thần sắc hứng thú. Thương Viêm nhướn mày: - Phi Vũ, sao thế nào ngươi lại đi ra, tổ sư không phải cấm ngươi nửa năm mới kết thúc sao, ngươi cũng đừng nói cho ta biết ngươi lén chạy tới đây chứ? - Người ta cũng không lén chạy tới đâu. Phi Vũ bíu môi, khẽ cắn răng, cũng không thấy nàng có thêm động tác gì. đột nhiên trước mặt Dương Khai, vươn ra một bàn tay, nâng cằm Dương Khai lên: - Vị tiểu ca này, ngươi ở đâu đấy, sao nhìn quen mặt như thế? Dương Khai không khỏi toàn thân nổi da gà. Thương Viêm liền tranh thủ kéo Dương Khai ra đằng sau, như gà mái che chở cho đàn con vậy. y đứng giữa Phi Vũ với Dương Khai, cau mày nói: - Đừng có càn quấy, đây là người tổ sư muốn tìm. - Người tổ sư muốn tìm? Phi Vũ nghe thấy thế, đôi mắt nổi lên hào quang khác thường: - Tổ sư tìm hắn làm gì chứ? - Ta cũng không rõ ràng. Thương Viêm lắc đầu: - Nhưng hắn cũng không phải là đồ chơi của ngươi. - Biết rồi. Phi Vũ không kiên nhẫn bĩu môi, - Nói chuyện của ngươi đi, ngươi không thành thật ở trong tông môn, chạy đến đây làm gì? - Tổ sư bảo ta đi ra mà, Phi Vũ cười hì hì: - Nếu như không có mệnh lệnh của lão nhân gia, ta làm sao dám tùy tiện ra ngoài chứ? Dừng một chút, mắt đẹp liền dịu dàng nói: - Ừm, tổ sư để cho ta lấy công chuộc tội, nói là nếu lần này ta có thể giải quyết được chuyện này liền miễn lệnh cấm nửa năm kia của ta. - Phái ngươi đi giải quyết chuyện gì? Thương Viêm tò mò hỏi, lời vừa nói ra, lại tự tát một cái lên mặt mình, giơ tay nói: - coi như ta không có hỏi, ta về tông môn trước, ngươi cứ tự nhiên/ - Ngươi đừng có đi chứ!

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thiên Tiêu tông lấy một thành đá lớn làm trung tâm, là một trong những thế lức lớn bốn phía xung quanh. Nói là 4 thế lực lớn, nhưng thật ra ba tông môn khác hoàn toàn không thể sánh được với Thiêu Tiêu tông. Bất kể là nội tình hay là cường giả, Thiên Tiêu tông đều hoàn toàn dẫn đầu. Cổ Nguyệt Động Thiên, Sinh Môn, Lôi Quang thần giáo, bất kể phái nào cũng đều chưa có cường giả cảnh giới Nhập Thánh trấn thủ. Nhưng nghe đồn ở Thiên Tiêu tông đã có hai ba vị cường giả Nhập Thánh rồi. Mà bên dưới cảnh giới Nhập Thánh còn có ba vị Siêu Phàm cảnh tam tầng đỉnh phong nổi danh người người biết đến. Bốn người này đều là những người có thủ đoạn mạnh mẽ, Thương Viêm cũng là một trong số đó. Nhưng trong mắt thế nhân thì Thiên Tiêu tông là cùng ngồi cùng ăn với ba thế lực khác, cũng vì thế mà đệ tử cũng không phải nhiều lắm, không sánh được với số đệ tử của Lôi Quang. Dương Khai được Thương Viêm mang theo bay thẳng đi, không ngừng hỏi thăm tình hình của Thiên Tiêu tông. Xem bộ dạng Thương Viêm khá trầm mặc ít lời, giữ chữ tín vững vàng, nhưng Dương Khai hỏi câu nào y vẫn kiên nhẫn giải đáp câu đấy. Đồng thời, y cũng đang quan sát Dương Khai. Thương Viêm cũng mê man không biết sao tổ sư lại phái y đi tìm thiếu niên này. Nửa ngày sau, mắt thầy sắp tiếp cận Thiên Tiêu tông, Thương Viêm bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt hồ nghi mà nhìn về tiền phương, khẽ di một tiếng, dường như không có phát hiện gì. Rất nhanh, Dương Khai cũng đã nhận ra một cỗ khí tức dũng mãnh đang tiếp cận, cỗ khí tức này dao động mạnh, cũng không hề thấp hơn Thương Viêm, nhưng mang lại cảm giác áp bách bất đồng với Thương Viêm. Khí tức của người tới khá miên nhu, giống như Trường Giang với Hoàng Hà liên miên chảy không ngừng. Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, một đạo lam quang từ xa nhanh chóng tiếp cận tới, dừng lại trước mặt Thương Viêm. Lam quang tiêu tán, một mỹ phụ ăn mặc vô cùng hào sảng hiện lên trước mặt Thương Viêm. Mỹ phụ kia có làn da tuyết trắng, đôi mắt tràn ngập nước, dường như ẩn chứa sự quyến rũ vô cùng, bên khóe miệng có một nốt ruồi to bằng hạt gạo càng làm thêm phần động lòng người. Mỹ phụ mặt mang vẻ cười, quần áo bại lộ, lộ ra gần như nửa bầu ngực sữa trắng ngần, còn có khe sâu làm mê hồn người, hạ thân mặc một tà váy xẻ, một bên đùi thon dài trắng muốt lộ ra, thiếu chút nữa thì phần hông cũng lộ, loáng thoáng có thể thấy được phần giữa hai chân mông lung tuyệt vời… Dương Khai trợn mắt há hốc mồm, không kìm nổi nhìn thêm mấy lần nữa. Mỹ phụ cũng chẳng kiêng dè gì, cũng không có biểu hiện xấu hổ gì, ngược lại cười dài đánh giá Dương Khai, trên dung nhan diễm lệ lộ ra thần sắc hứng thú. Thương Viêm nhướn mày: - Phi Vũ, sao thế nào ngươi lại đi ra, tổ sư không phải cấm ngươi nửa năm mới kết thúc sao, ngươi cũng đừng nói cho ta biết ngươi lén chạy tới đây chứ? - Người ta cũng không lén chạy tới đâu. Phi Vũ bíu môi, khẽ cắn răng, cũng không thấy nàng có thêm động tác gì. đột nhiên trước mặt Dương Khai, vươn ra một bàn tay, nâng cằm Dương Khai lên: - Vị tiểu ca này, ngươi ở đâu đấy, sao nhìn quen mặt như thế? Dương Khai không khỏi toàn thân nổi da gà. Thương Viêm liền tranh thủ kéo Dương Khai ra đằng sau, như gà mái che chở cho đàn con vậy. y đứng giữa Phi Vũ với Dương Khai, cau mày nói: - Đừng có càn quấy, đây là người tổ sư muốn tìm. - Người tổ sư muốn tìm? Phi Vũ nghe thấy thế, đôi mắt nổi lên hào quang khác thường: - Tổ sư tìm hắn làm gì chứ? - Ta cũng không rõ ràng. Thương Viêm lắc đầu: - Nhưng hắn cũng không phải là đồ chơi của ngươi. - Biết rồi. Phi Vũ không kiên nhẫn bĩu môi, - Nói chuyện của ngươi đi, ngươi không thành thật ở trong tông môn, chạy đến đây làm gì? - Tổ sư bảo ta đi ra mà, Phi Vũ cười hì hì: - Nếu như không có mệnh lệnh của lão nhân gia, ta làm sao dám tùy tiện ra ngoài chứ? Dừng một chút, mắt đẹp liền dịu dàng nói: - Ừm, tổ sư để cho ta lấy công chuộc tội, nói là nếu lần này ta có thể giải quyết được chuyện này liền miễn lệnh cấm nửa năm kia của ta. - Phái ngươi đi giải quyết chuyện gì? Thương Viêm tò mò hỏi, lời vừa nói ra, lại tự tát một cái lên mặt mình, giơ tay nói: - coi như ta không có hỏi, ta về tông môn trước, ngươi cứ tự nhiên/ - Ngươi đừng có đi chứ!

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Thiên Tiêu tông lấy một thành đá lớn làm trung tâm, là một trong những thế lức lớn bốn phía xung quanh. Nói là 4 thế lực lớn, nhưng thật ra ba tông môn khác hoàn toàn không thể sánh được với Thiêu Tiêu tông. Bất kể là nội tình hay là cường giả, Thiên Tiêu tông đều hoàn toàn dẫn đầu. Cổ Nguyệt Động Thiên, Sinh Môn, Lôi Quang thần giáo, bất kể phái nào cũng đều chưa có cường giả cảnh giới Nhập Thánh trấn thủ. Nhưng nghe đồn ở Thiên Tiêu tông đã có hai ba vị cường giả Nhập Thánh rồi. Mà bên dưới cảnh giới Nhập Thánh còn có ba vị Siêu Phàm cảnh tam tầng đỉnh phong nổi danh người người biết đến. Bốn người này đều là những người có thủ đoạn mạnh mẽ, Thương Viêm cũng là một trong số đó. Nhưng trong mắt thế nhân thì Thiên Tiêu tông là cùng ngồi cùng ăn với ba thế lực khác, cũng vì thế mà đệ tử cũng không phải nhiều lắm, không sánh được với số đệ tử của Lôi Quang. Dương Khai được Thương Viêm mang theo bay thẳng đi, không ngừng hỏi thăm tình hình của Thiên Tiêu tông. Xem bộ dạng Thương Viêm khá trầm mặc ít lời, giữ chữ tín vững vàng, nhưng Dương Khai hỏi câu nào y vẫn kiên nhẫn giải đáp câu đấy. Đồng thời, y cũng đang quan sát Dương Khai. Thương Viêm cũng mê man không biết sao tổ sư lại phái y đi tìm thiếu niên này. Nửa ngày sau, mắt thầy sắp tiếp cận Thiên Tiêu tông, Thương Viêm bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt hồ nghi mà nhìn về tiền phương, khẽ di một tiếng, dường như không có phát hiện gì. Rất nhanh, Dương Khai cũng đã nhận ra một cỗ khí tức dũng mãnh đang tiếp cận, cỗ khí tức này dao động mạnh, cũng không hề thấp hơn Thương Viêm, nhưng mang lại cảm giác áp bách bất đồng với Thương Viêm. Khí tức của người tới khá miên nhu, giống như Trường Giang với Hoàng Hà liên miên chảy không ngừng. Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, một đạo lam quang từ xa nhanh chóng tiếp cận tới, dừng lại trước mặt Thương Viêm. Lam quang tiêu tán, một mỹ phụ ăn mặc vô cùng hào sảng hiện lên trước mặt Thương Viêm. Mỹ phụ kia có làn da tuyết trắng, đôi mắt tràn ngập nước, dường như ẩn chứa sự quyến rũ vô cùng, bên khóe miệng có một nốt ruồi to bằng hạt gạo càng làm thêm phần động lòng người. Mỹ phụ mặt mang vẻ cười, quần áo bại lộ, lộ ra gần như nửa bầu ngực sữa trắng ngần, còn có khe sâu làm mê hồn người, hạ thân mặc một tà váy xẻ, một bên đùi thon dài trắng muốt lộ ra, thiếu chút nữa thì phần hông cũng lộ, loáng thoáng có thể thấy được phần giữa hai chân mông lung tuyệt vời… Dương Khai trợn mắt há hốc mồm, không kìm nổi nhìn thêm mấy lần nữa. Mỹ phụ cũng chẳng kiêng dè gì, cũng không có biểu hiện xấu hổ gì, ngược lại cười dài đánh giá Dương Khai, trên dung nhan diễm lệ lộ ra thần sắc hứng thú. Thương Viêm nhướn mày: - Phi Vũ, sao thế nào ngươi lại đi ra, tổ sư không phải cấm ngươi nửa năm mới kết thúc sao, ngươi cũng đừng nói cho ta biết ngươi lén chạy tới đây chứ? - Người ta cũng không lén chạy tới đâu. Phi Vũ bíu môi, khẽ cắn răng, cũng không thấy nàng có thêm động tác gì. đột nhiên trước mặt Dương Khai, vươn ra một bàn tay, nâng cằm Dương Khai lên: - Vị tiểu ca này, ngươi ở đâu đấy, sao nhìn quen mặt như thế? Dương Khai không khỏi toàn thân nổi da gà. Thương Viêm liền tranh thủ kéo Dương Khai ra đằng sau, như gà mái che chở cho đàn con vậy. y đứng giữa Phi Vũ với Dương Khai, cau mày nói: - Đừng có càn quấy, đây là người tổ sư muốn tìm. - Người tổ sư muốn tìm? Phi Vũ nghe thấy thế, đôi mắt nổi lên hào quang khác thường: - Tổ sư tìm hắn làm gì chứ? - Ta cũng không rõ ràng. Thương Viêm lắc đầu: - Nhưng hắn cũng không phải là đồ chơi của ngươi. - Biết rồi. Phi Vũ không kiên nhẫn bĩu môi, - Nói chuyện của ngươi đi, ngươi không thành thật ở trong tông môn, chạy đến đây làm gì? - Tổ sư bảo ta đi ra mà, Phi Vũ cười hì hì: - Nếu như không có mệnh lệnh của lão nhân gia, ta làm sao dám tùy tiện ra ngoài chứ? Dừng một chút, mắt đẹp liền dịu dàng nói: - Ừm, tổ sư để cho ta lấy công chuộc tội, nói là nếu lần này ta có thể giải quyết được chuyện này liền miễn lệnh cấm nửa năm kia của ta. - Phái ngươi đi giải quyết chuyện gì? Thương Viêm tò mò hỏi, lời vừa nói ra, lại tự tát một cái lên mặt mình, giơ tay nói: - coi như ta không có hỏi, ta về tông môn trước, ngươi cứ tự nhiên/ - Ngươi đừng có đi chứ!

Chương 688: Phi vũ