Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 719: Trở về
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lúc Dương Khai xuất hiện, cũng không giấu hơi thở, đương nhiên họ sẽ phát hiện ra. Sáu người đang chiến đấu cũng không quên cảnh giác bốn phía, rõ ràng ý thức rất khá, dù biết Dương Khai không có địch ý, nhưng vẫn phân ra một nam một nữ nghi binh, chú ý Dương Khai, như sợ hắn sẽ gây rối. Dương Khai khẽ mỉm cười, không để ý chuyện bọn họ cảnh giác với mình. Gặp phải người lạ, nhất là khi đang chiến đấu, bọn họ làm vậy là bình thường. Con yêu thú bọn họ đối phó có cấp bậc không cao, chỉ cấp sáu, nhanh chóng mất mạng dưới đợt tấn công liên thủ của bốn người còn lại. Đợi sau khi bọn họ thu dọn xong, Dương Khai mới tiến lên chào hỏi, hỏi đường. - Đi Phù Vân Thành? Một nữ tử trong đó nhíu mày quan sát Dương Khai, chỉ một hướng nói: - Phù Vân Thành ở hướng này, ngươi cứ đi hướng đó, ba bốn ngày là đến. - Đa tạ! Dương Khai thở phào một hơi, hắn còn sợ mình ở quá xa Phù Vân Thành, Thông Huyền đại lục thật sự rất lớn, nếu thông đạo hư không đưa hắn đến một nơi chân trời góc bể nào đó, dù phải bay về cả nửa năm cũng chẳng lấy làm lạ. - Bằng hữu, ngươi đi Phù Vân Thành làm gì? Cuộc chiến đoạt Ma hoa ngàn năm đã kết thúc từ một năm trước, chắc là ngươi không biết gì hả? Một gã to cao thô kệch nói. - Một năm trước? Mặt Dương Khai tối sầm, hắn còn tưởng mình ở trong Tinh Không chỉ nửa năm là cùng, không ngờ đã một năm trôi qua. Thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn, mấy người kia nhất thời hiểu nhầm, cho là hắn đi Phù Vân Thành để giành Ma hoa ngàn năm, nhưng lại bị lỡ dịp. Ba nữ tử đều cười, nhìn hắn như kẻ đần độn. - Đúng thế, đã kết thúc từ một năm trước rồi, nghe nói là thuộc về hai gã thanh niên, nhưng nghe nói hai tên này cũng mất tung tích, bây giờ nhiều người còn đang tìm kiếm bọn họ, hòng vòi mua ít dược dịch Ma hoa ngàn năm. Gã to cao mỉm cười nói tiếp: - Bằng hữu ngươi bây giờ mới tới e là đã muộn rồi. - Ta không biết thật. Dương Khai lập tức cảnh giác, thầm nghĩ bí bảo dịch dung trên mặt mình đã đến lúc lấy xuống rồi, bằng không bị kẻ nào có dụng tâm phát hiện, nhất định sẽ phiền toái. - Bằng hữu ở đâu, sao lại không nắm rõ tin tức gì vậy? Gã đó cười ha hả. - Ta ở trên núi, thông tin đúng là hơi chậm. Dương Khai nói cho có. Không đợi y nói thêm, ôm quyền nói: - Dù thế nào thì cũng đạ tạ các vị, tạm biệt! Dứt lời, đã chạy như bay về phía trước. - Người này thật thú vị, mà cũng chẳng nhanh nhạy gì cả. Nữ tử cạnh gã cao to cười cười. - Kệ hắn. Chúng ta xem xem nội đan của yêu thú này đi. Cả sáu người liền tỏ ra mong đợi. Dương Khai lao nhanh như chớp, vừa chạy vừa gỡ bí bảo dịch dung trên mặt mình xuống, để lộ gương mặt vốn có. Đỗ lão cho hắn bí bảo này đúng là rất công hiệu, nếu lúc ấy không có bí bảo này, không chừng hiện giờ Dương Khai đang bị cả Thông Huyền đại lục truy tìm rồi cũng nên. Nghĩ tới việc bản mặt trắng trẻo của Địch Diệu cũng bị săn tìm như vậy, Dương Khai tự nhiên khoái chí. Nhưng mà có Lý lão che chở, dù bị người khác tìm được, chắc chả ai dám làm phiền y đâu. ... Phù Vân Thành, phủ thành chủ. Lý lão và Địch Diệu làm khách ở đây cả một năm. Thân là người được tôn kính trong cả ba giới người, ma, yêu, nên cường nhân Nhập Thánh Cảnh như thành chủ và phó thành chủ vui vẻ vô cùng. Tuy không biết tại sao bọn họ lại ở đây lâu như vậy, nhưng Lý lão làm khách ở đây, họ cũng vinh hạnh hết đỗi, ngày nào cũng tới hỏi thăm, tự xưng là vãn bối, lại còn rất quan tâm tới Địch Diệu. Lúc này, Địch Diệu đang nghe Lý lão giảng bài, học tập đạo luyện đan của lão.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lúc Dương Khai xuất hiện, cũng không giấu hơi thở, đương nhiên họ sẽ phát hiện ra. Sáu người đang chiến đấu cũng không quên cảnh giác bốn phía, rõ ràng ý thức rất khá, dù biết Dương Khai không có địch ý, nhưng vẫn phân ra một nam một nữ nghi binh, chú ý Dương Khai, như sợ hắn sẽ gây rối. Dương Khai khẽ mỉm cười, không để ý chuyện bọn họ cảnh giác với mình. Gặp phải người lạ, nhất là khi đang chiến đấu, bọn họ làm vậy là bình thường. Con yêu thú bọn họ đối phó có cấp bậc không cao, chỉ cấp sáu, nhanh chóng mất mạng dưới đợt tấn công liên thủ của bốn người còn lại. Đợi sau khi bọn họ thu dọn xong, Dương Khai mới tiến lên chào hỏi, hỏi đường. - Đi Phù Vân Thành? Một nữ tử trong đó nhíu mày quan sát Dương Khai, chỉ một hướng nói: - Phù Vân Thành ở hướng này, ngươi cứ đi hướng đó, ba bốn ngày là đến. - Đa tạ! Dương Khai thở phào một hơi, hắn còn sợ mình ở quá xa Phù Vân Thành, Thông Huyền đại lục thật sự rất lớn, nếu thông đạo hư không đưa hắn đến một nơi chân trời góc bể nào đó, dù phải bay về cả nửa năm cũng chẳng lấy làm lạ. - Bằng hữu, ngươi đi Phù Vân Thành làm gì? Cuộc chiến đoạt Ma hoa ngàn năm đã kết thúc từ một năm trước, chắc là ngươi không biết gì hả? Một gã to cao thô kệch nói. - Một năm trước? Mặt Dương Khai tối sầm, hắn còn tưởng mình ở trong Tinh Không chỉ nửa năm là cùng, không ngờ đã một năm trôi qua. Thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn, mấy người kia nhất thời hiểu nhầm, cho là hắn đi Phù Vân Thành để giành Ma hoa ngàn năm, nhưng lại bị lỡ dịp. Ba nữ tử đều cười, nhìn hắn như kẻ đần độn. - Đúng thế, đã kết thúc từ một năm trước rồi, nghe nói là thuộc về hai gã thanh niên, nhưng nghe nói hai tên này cũng mất tung tích, bây giờ nhiều người còn đang tìm kiếm bọn họ, hòng vòi mua ít dược dịch Ma hoa ngàn năm. Gã to cao mỉm cười nói tiếp: - Bằng hữu ngươi bây giờ mới tới e là đã muộn rồi. - Ta không biết thật. Dương Khai lập tức cảnh giác, thầm nghĩ bí bảo dịch dung trên mặt mình đã đến lúc lấy xuống rồi, bằng không bị kẻ nào có dụng tâm phát hiện, nhất định sẽ phiền toái. - Bằng hữu ở đâu, sao lại không nắm rõ tin tức gì vậy? Gã đó cười ha hả. - Ta ở trên núi, thông tin đúng là hơi chậm. Dương Khai nói cho có. Không đợi y nói thêm, ôm quyền nói: - Dù thế nào thì cũng đạ tạ các vị, tạm biệt! Dứt lời, đã chạy như bay về phía trước. - Người này thật thú vị, mà cũng chẳng nhanh nhạy gì cả. Nữ tử cạnh gã cao to cười cười. - Kệ hắn. Chúng ta xem xem nội đan của yêu thú này đi. Cả sáu người liền tỏ ra mong đợi. Dương Khai lao nhanh như chớp, vừa chạy vừa gỡ bí bảo dịch dung trên mặt mình xuống, để lộ gương mặt vốn có. Đỗ lão cho hắn bí bảo này đúng là rất công hiệu, nếu lúc ấy không có bí bảo này, không chừng hiện giờ Dương Khai đang bị cả Thông Huyền đại lục truy tìm rồi cũng nên. Nghĩ tới việc bản mặt trắng trẻo của Địch Diệu cũng bị săn tìm như vậy, Dương Khai tự nhiên khoái chí. Nhưng mà có Lý lão che chở, dù bị người khác tìm được, chắc chả ai dám làm phiền y đâu. ... Phù Vân Thành, phủ thành chủ. Lý lão và Địch Diệu làm khách ở đây cả một năm. Thân là người được tôn kính trong cả ba giới người, ma, yêu, nên cường nhân Nhập Thánh Cảnh như thành chủ và phó thành chủ vui vẻ vô cùng. Tuy không biết tại sao bọn họ lại ở đây lâu như vậy, nhưng Lý lão làm khách ở đây, họ cũng vinh hạnh hết đỗi, ngày nào cũng tới hỏi thăm, tự xưng là vãn bối, lại còn rất quan tâm tới Địch Diệu. Lúc này, Địch Diệu đang nghe Lý lão giảng bài, học tập đạo luyện đan của lão.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lúc Dương Khai xuất hiện, cũng không giấu hơi thở, đương nhiên họ sẽ phát hiện ra. Sáu người đang chiến đấu cũng không quên cảnh giác bốn phía, rõ ràng ý thức rất khá, dù biết Dương Khai không có địch ý, nhưng vẫn phân ra một nam một nữ nghi binh, chú ý Dương Khai, như sợ hắn sẽ gây rối. Dương Khai khẽ mỉm cười, không để ý chuyện bọn họ cảnh giác với mình. Gặp phải người lạ, nhất là khi đang chiến đấu, bọn họ làm vậy là bình thường. Con yêu thú bọn họ đối phó có cấp bậc không cao, chỉ cấp sáu, nhanh chóng mất mạng dưới đợt tấn công liên thủ của bốn người còn lại. Đợi sau khi bọn họ thu dọn xong, Dương Khai mới tiến lên chào hỏi, hỏi đường. - Đi Phù Vân Thành? Một nữ tử trong đó nhíu mày quan sát Dương Khai, chỉ một hướng nói: - Phù Vân Thành ở hướng này, ngươi cứ đi hướng đó, ba bốn ngày là đến. - Đa tạ! Dương Khai thở phào một hơi, hắn còn sợ mình ở quá xa Phù Vân Thành, Thông Huyền đại lục thật sự rất lớn, nếu thông đạo hư không đưa hắn đến một nơi chân trời góc bể nào đó, dù phải bay về cả nửa năm cũng chẳng lấy làm lạ. - Bằng hữu, ngươi đi Phù Vân Thành làm gì? Cuộc chiến đoạt Ma hoa ngàn năm đã kết thúc từ một năm trước, chắc là ngươi không biết gì hả? Một gã to cao thô kệch nói. - Một năm trước? Mặt Dương Khai tối sầm, hắn còn tưởng mình ở trong Tinh Không chỉ nửa năm là cùng, không ngờ đã một năm trôi qua. Thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn, mấy người kia nhất thời hiểu nhầm, cho là hắn đi Phù Vân Thành để giành Ma hoa ngàn năm, nhưng lại bị lỡ dịp. Ba nữ tử đều cười, nhìn hắn như kẻ đần độn. - Đúng thế, đã kết thúc từ một năm trước rồi, nghe nói là thuộc về hai gã thanh niên, nhưng nghe nói hai tên này cũng mất tung tích, bây giờ nhiều người còn đang tìm kiếm bọn họ, hòng vòi mua ít dược dịch Ma hoa ngàn năm. Gã to cao mỉm cười nói tiếp: - Bằng hữu ngươi bây giờ mới tới e là đã muộn rồi. - Ta không biết thật. Dương Khai lập tức cảnh giác, thầm nghĩ bí bảo dịch dung trên mặt mình đã đến lúc lấy xuống rồi, bằng không bị kẻ nào có dụng tâm phát hiện, nhất định sẽ phiền toái. - Bằng hữu ở đâu, sao lại không nắm rõ tin tức gì vậy? Gã đó cười ha hả. - Ta ở trên núi, thông tin đúng là hơi chậm. Dương Khai nói cho có. Không đợi y nói thêm, ôm quyền nói: - Dù thế nào thì cũng đạ tạ các vị, tạm biệt! Dứt lời, đã chạy như bay về phía trước. - Người này thật thú vị, mà cũng chẳng nhanh nhạy gì cả. Nữ tử cạnh gã cao to cười cười. - Kệ hắn. Chúng ta xem xem nội đan của yêu thú này đi. Cả sáu người liền tỏ ra mong đợi. Dương Khai lao nhanh như chớp, vừa chạy vừa gỡ bí bảo dịch dung trên mặt mình xuống, để lộ gương mặt vốn có. Đỗ lão cho hắn bí bảo này đúng là rất công hiệu, nếu lúc ấy không có bí bảo này, không chừng hiện giờ Dương Khai đang bị cả Thông Huyền đại lục truy tìm rồi cũng nên. Nghĩ tới việc bản mặt trắng trẻo của Địch Diệu cũng bị săn tìm như vậy, Dương Khai tự nhiên khoái chí. Nhưng mà có Lý lão che chở, dù bị người khác tìm được, chắc chả ai dám làm phiền y đâu. ... Phù Vân Thành, phủ thành chủ. Lý lão và Địch Diệu làm khách ở đây cả một năm. Thân là người được tôn kính trong cả ba giới người, ma, yêu, nên cường nhân Nhập Thánh Cảnh như thành chủ và phó thành chủ vui vẻ vô cùng. Tuy không biết tại sao bọn họ lại ở đây lâu như vậy, nhưng Lý lão làm khách ở đây, họ cũng vinh hạnh hết đỗi, ngày nào cũng tới hỏi thăm, tự xưng là vãn bối, lại còn rất quan tâm tới Địch Diệu. Lúc này, Địch Diệu đang nghe Lý lão giảng bài, học tập đạo luyện đan của lão.