Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8185

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lòng Diệp Huyên cực kỳ tò mò.  Lúc này cô gái phía trước đột nhiên quay lại nhìn hắn: “Có vẻ ngươi rất tò mò nhỉ?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Lần đầu đứng trên con thú khổng lồ thế này… hơi lo lắng!”  Cô gái nói lại: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo!”  Diệp Huyên: “…”  Đúng lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên dừng lại, Diệp Huyên nhìn xuống phía dưới. Phía dưới là một dãy núi trải dài vô tận, trên rất nhiều đỉnh núi còn có những toà cung điện cổ kính sừng sững.  Một thế lực cổ xưa!  Lúc này con rồng sà xuống rồi đáp lại trên bầu trời của một toà cung điện cổ xưa, cô gái nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”  Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên tới một quảng trường rộng lớn, phải nói rằng quảng trường này thật sự rất lớn, dài rộng ít nhất cũng phải mấy vạn trượng, thoạt nhìn vô cùng rộng rãi. Mà trên quảng trường này đang có một số người tĩnh toạ tu luyện.  Diệp Huyên nhìn những người đang tĩnh toạ tu luyện ấy, hầu hết họ đều là người phá vòng.  May thay, người vẽ vòng ở nơi này cũng không xuất hiện nhiều!  Lúc này, cô gái dẫn Diệp Huyên tới trước một đại điện, một ông lão xuất hiện trước mặt nàng rồi hơi cúi đầu hành lễ: “Mục Thần!”  Cô gái khẽ gật đầu, liếc nhìn Diệp Huyên bên cạnh rồi bảo: “Để hắn làm đệ tử ngoại môn… à thôi, làm đệ tử nội môn đi!”  Nói xong nàng biến mất ở nơi không xa.  Ông lão quan sát Diệp Huyên một lúc: “Người phá vòng?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thật ra hắn đã vào vòng rồi, nhưng trong mắt người ngoài thì hắn là phá vòng.  Ông lão lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Tiểu hữu và Mục Thần là…”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ông đoán xem!”  Vẻ mặt của ông lão cứng lại.  Ta đoán?  Ta phải đoán thế nào?  Ông ta nhất thời không biết nói gì.  Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Mục tỷ không nói với ông về mối quan hệ của ta với tỷ ấy à?”  Mục tỷ!  Ông lão chần chừ: “Tiểu hữu… Mục Thần không nói gì cả!”  “Ồ…”  Diệp Huyên cố ý kéo dài giọng, sau đó bảo: “Chắc tỷ ấy muốn ta khiêm tốn một chút đây mà! Vậy thì khiêm tốn vậy!”  Ông lão: “…”  Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối…” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lòng Diệp Huyên cực kỳ tò mò.  Lúc này cô gái phía trước đột nhiên quay lại nhìn hắn: “Có vẻ ngươi rất tò mò nhỉ?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Lần đầu đứng trên con thú khổng lồ thế này… hơi lo lắng!”  Cô gái nói lại: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo!”  Diệp Huyên: “…”  Đúng lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên dừng lại, Diệp Huyên nhìn xuống phía dưới. Phía dưới là một dãy núi trải dài vô tận, trên rất nhiều đỉnh núi còn có những toà cung điện cổ kính sừng sững.  Một thế lực cổ xưa!  Lúc này con rồng sà xuống rồi đáp lại trên bầu trời của một toà cung điện cổ xưa, cô gái nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”  Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên tới một quảng trường rộng lớn, phải nói rằng quảng trường này thật sự rất lớn, dài rộng ít nhất cũng phải mấy vạn trượng, thoạt nhìn vô cùng rộng rãi. Mà trên quảng trường này đang có một số người tĩnh toạ tu luyện.  Diệp Huyên nhìn những người đang tĩnh toạ tu luyện ấy, hầu hết họ đều là người phá vòng.  May thay, người vẽ vòng ở nơi này cũng không xuất hiện nhiều!  Lúc này, cô gái dẫn Diệp Huyên tới trước một đại điện, một ông lão xuất hiện trước mặt nàng rồi hơi cúi đầu hành lễ: “Mục Thần!”  Cô gái khẽ gật đầu, liếc nhìn Diệp Huyên bên cạnh rồi bảo: “Để hắn làm đệ tử ngoại môn… à thôi, làm đệ tử nội môn đi!”  Nói xong nàng biến mất ở nơi không xa.  Ông lão quan sát Diệp Huyên một lúc: “Người phá vòng?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thật ra hắn đã vào vòng rồi, nhưng trong mắt người ngoài thì hắn là phá vòng.  Ông lão lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Tiểu hữu và Mục Thần là…”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ông đoán xem!”  Vẻ mặt của ông lão cứng lại.  Ta đoán?  Ta phải đoán thế nào?  Ông ta nhất thời không biết nói gì.  Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Mục tỷ không nói với ông về mối quan hệ của ta với tỷ ấy à?”  Mục tỷ!  Ông lão chần chừ: “Tiểu hữu… Mục Thần không nói gì cả!”  “Ồ…”  Diệp Huyên cố ý kéo dài giọng, sau đó bảo: “Chắc tỷ ấy muốn ta khiêm tốn một chút đây mà! Vậy thì khiêm tốn vậy!”  Ông lão: “…”  Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối…” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lòng Diệp Huyên cực kỳ tò mò.  Lúc này cô gái phía trước đột nhiên quay lại nhìn hắn: “Có vẻ ngươi rất tò mò nhỉ?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Lần đầu đứng trên con thú khổng lồ thế này… hơi lo lắng!”  Cô gái nói lại: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo!”  Diệp Huyên: “…”  Đúng lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên dừng lại, Diệp Huyên nhìn xuống phía dưới. Phía dưới là một dãy núi trải dài vô tận, trên rất nhiều đỉnh núi còn có những toà cung điện cổ kính sừng sững.  Một thế lực cổ xưa!  Lúc này con rồng sà xuống rồi đáp lại trên bầu trời của một toà cung điện cổ xưa, cô gái nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”  Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên tới một quảng trường rộng lớn, phải nói rằng quảng trường này thật sự rất lớn, dài rộng ít nhất cũng phải mấy vạn trượng, thoạt nhìn vô cùng rộng rãi. Mà trên quảng trường này đang có một số người tĩnh toạ tu luyện.  Diệp Huyên nhìn những người đang tĩnh toạ tu luyện ấy, hầu hết họ đều là người phá vòng.  May thay, người vẽ vòng ở nơi này cũng không xuất hiện nhiều!  Lúc này, cô gái dẫn Diệp Huyên tới trước một đại điện, một ông lão xuất hiện trước mặt nàng rồi hơi cúi đầu hành lễ: “Mục Thần!”  Cô gái khẽ gật đầu, liếc nhìn Diệp Huyên bên cạnh rồi bảo: “Để hắn làm đệ tử ngoại môn… à thôi, làm đệ tử nội môn đi!”  Nói xong nàng biến mất ở nơi không xa.  Ông lão quan sát Diệp Huyên một lúc: “Người phá vòng?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thật ra hắn đã vào vòng rồi, nhưng trong mắt người ngoài thì hắn là phá vòng.  Ông lão lưỡng lự vài giây rồi hỏi: “Tiểu hữu và Mục Thần là…”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ông đoán xem!”  Vẻ mặt của ông lão cứng lại.  Ta đoán?  Ta phải đoán thế nào?  Ông ta nhất thời không biết nói gì.  Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Mục tỷ không nói với ông về mối quan hệ của ta với tỷ ấy à?”  Mục tỷ!  Ông lão chần chừ: “Tiểu hữu… Mục Thần không nói gì cả!”  “Ồ…”  Diệp Huyên cố ý kéo dài giọng, sau đó bảo: “Chắc tỷ ấy muốn ta khiêm tốn một chút đây mà! Vậy thì khiêm tốn vậy!”  Ông lão: “…”  Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối…” 

Chương 8185