Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 487: Chương 486

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên dựa vào số pha, duỗi ngườihết mức có thể, cuối cùng cậu cũng hếtkiên nhẫn mỡ mát ra.“Em họ của Tiêu Chí Lâm?”, cậu cườikhẩy một tiếng và lắc đầu.“Cho dù Tiêu Chí Lâm nói chuyện với tốinhư vậy tôi cũng bảo anh ta cút nhưthường, anh là cái thá gi?”Tất cả mọi người lại kinh hãi, Diệp Thiênkhông nề mặt Tiêu Trì đã khiến họ cảm thấykinh ngạc lắm rối.Vậy mà bây giờ DiệpThiên còn dám buông lši xem thường cậuchủ số một Kiếm Tây là Tiêu Chí Lâm, quảthực chỉ có thể dùng cụm từ tcoi trời bằngvung’ để hình dung.Dám xúc phạm Tiêu Chí Lâm ở KiếmTây, tức là trở thành kẻ thù của cả nhà họTiêu.Bọn họ không thể tường tượng đượcrốt cuộc Diệp Thiên có chỗ dựa hay chỉthuần túy là không biết trời cao đất dầy làTiêu Tri khế giật minh, lập tức nổi giận.Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã vươn vai đứng lên.“Vừa rối những gì tôi nói hình như anhkhông hể để tâm”“Trước đó tâm trạng tối còn tốt, nhưngbây giờ, tôi cảm thấy anh phiên nhiều quárói!”Dứt lới, Diệp Thiên đưa một tay ra túmlấy có áo Tiêu Tri sau dó khẽ ném một cái.Tiêu Trì giống như một bao rác, bị cậuném thắng ra khỏi cửa tiệm.Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào imlặng, không ai có thể tường tượng đượcDiệp Thiên không những buông lời khinhthường nhà họ Tiêu mà còn dâm ra tay vớingười nhà họ Tiêu.Mọi người hit sâu một hdi, giây tiếptheo, người phụ nữ trang điểm đậm hét lênvà chạy nhanh về phía cửa.Cô ta đã Tiêu Trì dậy, nhưng Tiêu Trì bịquảng đến nỗi xây xắm mặt mày, trước mắtmột màn mở hồ.Đúng lúc đó Tiểu Văn Nguyệt và Li TinhTinh đã chọn được đổ cho Diệp Thiên nênba người ra khôi cửa hàng.Tiêu Tri còn chưa tinh lại, nhưng ngườiphụ nữ bên cạnh đã chi vào Diệp Thiên,giống như một con người phụ nữ chanhchua bên đường.*Tên kia, anh dám động vào anh Trì ư?Có giỏi thì đứng yên đó đừng có bỏ đi.AnhTrì và nhà họ Tiêu nhất định sẽ khiến choanh biết thế nào gọi là sống không bằngchết!”Biểu cảm của Diệp Thiên chẳng hề lunglay, cậu cười khinh bi.“Tôi mua đó xong rồi, không rành hơi ởđây phí thời gian với các người”“Nhưng nếu như các người muốn báothủ thì tôi cho các người một cơ hội.Tên tôilà Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưamai!”Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nóibinh thân.“Nếu các người không phục, thời giannày tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họanh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cảnhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh tagiờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.Tôi sẽđợi các người”“Nhưng nếu như các người muốn báothù thì tôi cho các người một cơ hội.Tên tôilà Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưamai!”Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nóibình thân.“Nếu các người không phục, thời giannày tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họanh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cảnhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh tagiờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.Tôi sẽđợi các người”Nói xong, Diệp Thiên quay người rời đicùng Tiểu Văn Nguyệt và LI Tinh Tinh, khiếnmọi người ở đó đều sững sở.

Diệp Thiên dựa vào số pha, duỗi người

hết mức có thể, cuối cùng cậu cũng hết

kiên nhẫn mỡ mát ra.

“Em họ của Tiêu Chí Lâm?”, cậu cười

khẩy một tiếng và lắc đầu.

“Cho dù Tiêu Chí Lâm nói chuyện với tối

như vậy tôi cũng bảo anh ta cút như

thường, anh là cái thá gi?”

Tất cả mọi người lại kinh hãi, Diệp Thiên

không nề mặt Tiêu Trì đã khiến họ cảm thấy

kinh ngạc lắm rối.

Vậy mà bây giờ Diệp

Thiên còn dám buông lši xem thường cậu

chủ số một Kiếm Tây là Tiêu Chí Lâm, quả

thực chỉ có thể dùng cụm từ tcoi trời bằng

vung’ để hình dung.

Dám xúc phạm Tiêu Chí Lâm ở Kiếm

Tây, tức là trở thành kẻ thù của cả nhà họ

Tiêu.

Bọn họ không thể tường tượng được

rốt cuộc Diệp Thiên có chỗ dựa hay chỉ

thuần túy là không biết trời cao đất dầy là

Tiêu Tri khế giật minh, lập tức nổi giận.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã vươn vai đứng lên.

“Vừa rối những gì tôi nói hình như anh

không hể để tâm”

“Trước đó tâm trạng tối còn tốt, nhưng

bây giờ, tôi cảm thấy anh phiên nhiều quá

rói!”

Dứt lới, Diệp Thiên đưa một tay ra túm

lấy có áo Tiêu Tri sau dó khẽ ném một cái.

Tiêu Trì giống như một bao rác, bị cậu

ném thắng ra khỏi cửa tiệm.

Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào im

lặng, không ai có thể tường tượng được

Diệp Thiên không những buông lời khinh

thường nhà họ Tiêu mà còn dâm ra tay với

người nhà họ Tiêu.

Mọi người hit sâu một hdi, giây tiếp

theo, người phụ nữ trang điểm đậm hét lên

và chạy nhanh về phía cửa.

Cô ta đã Tiêu Trì dậy, nhưng Tiêu Trì bị

quảng đến nỗi xây xắm mặt mày, trước mắt

một màn mở hồ.

Đúng lúc đó Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh

Tinh đã chọn được đổ cho Diệp Thiên nên

ba người ra khôi cửa hàng.

Tiêu Tri còn chưa tinh lại, nhưng người

phụ nữ bên cạnh đã chi vào Diệp Thiên,

giống như một con người phụ nữ chanh

chua bên đường.

*Tên kia, anh dám động vào anh Trì ư?

Có giỏi thì đứng yên đó đừng có bỏ đi.

Anh

Trì và nhà họ Tiêu nhất định sẽ khiến cho

anh biết thế nào gọi là sống không bằng

chết!”

Biểu cảm của Diệp Thiên chẳng hề lung

lay, cậu cười khinh bi.

“Tôi mua đó xong rồi, không rành hơi ở

đây phí thời gian với các người”

“Nhưng nếu như các người muốn báo

thủ thì tôi cho các người một cơ hội.

Tên tôi

là Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưa

mai!”

Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nói

binh thân.

“Nếu các người không phục, thời gian

này tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họ

anh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cả

nhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh ta

giờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.

Tôi sẽ

đợi các người”

“Nhưng nếu như các người muốn báo

thù thì tôi cho các người một cơ hội.

Tên tôi

là Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưa

mai!”

Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nói

bình thân.

“Nếu các người không phục, thời gian

này tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họ

anh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cả

nhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh ta

giờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.

Tôi sẽ

đợi các người”

Nói xong, Diệp Thiên quay người rời đi

cùng Tiểu Văn Nguyệt và LI Tinh Tinh, khiến

mọi người ở đó đều sững sở.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên dựa vào số pha, duỗi ngườihết mức có thể, cuối cùng cậu cũng hếtkiên nhẫn mỡ mát ra.“Em họ của Tiêu Chí Lâm?”, cậu cườikhẩy một tiếng và lắc đầu.“Cho dù Tiêu Chí Lâm nói chuyện với tốinhư vậy tôi cũng bảo anh ta cút nhưthường, anh là cái thá gi?”Tất cả mọi người lại kinh hãi, Diệp Thiênkhông nề mặt Tiêu Trì đã khiến họ cảm thấykinh ngạc lắm rối.Vậy mà bây giờ DiệpThiên còn dám buông lši xem thường cậuchủ số một Kiếm Tây là Tiêu Chí Lâm, quảthực chỉ có thể dùng cụm từ tcoi trời bằngvung’ để hình dung.Dám xúc phạm Tiêu Chí Lâm ở KiếmTây, tức là trở thành kẻ thù của cả nhà họTiêu.Bọn họ không thể tường tượng đượcrốt cuộc Diệp Thiên có chỗ dựa hay chỉthuần túy là không biết trời cao đất dầy làTiêu Tri khế giật minh, lập tức nổi giận.Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã vươn vai đứng lên.“Vừa rối những gì tôi nói hình như anhkhông hể để tâm”“Trước đó tâm trạng tối còn tốt, nhưngbây giờ, tôi cảm thấy anh phiên nhiều quárói!”Dứt lới, Diệp Thiên đưa một tay ra túmlấy có áo Tiêu Tri sau dó khẽ ném một cái.Tiêu Trì giống như một bao rác, bị cậuném thắng ra khỏi cửa tiệm.Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào imlặng, không ai có thể tường tượng đượcDiệp Thiên không những buông lời khinhthường nhà họ Tiêu mà còn dâm ra tay vớingười nhà họ Tiêu.Mọi người hit sâu một hdi, giây tiếptheo, người phụ nữ trang điểm đậm hét lênvà chạy nhanh về phía cửa.Cô ta đã Tiêu Trì dậy, nhưng Tiêu Trì bịquảng đến nỗi xây xắm mặt mày, trước mắtmột màn mở hồ.Đúng lúc đó Tiểu Văn Nguyệt và Li TinhTinh đã chọn được đổ cho Diệp Thiên nênba người ra khôi cửa hàng.Tiêu Tri còn chưa tinh lại, nhưng ngườiphụ nữ bên cạnh đã chi vào Diệp Thiên,giống như một con người phụ nữ chanhchua bên đường.*Tên kia, anh dám động vào anh Trì ư?Có giỏi thì đứng yên đó đừng có bỏ đi.AnhTrì và nhà họ Tiêu nhất định sẽ khiến choanh biết thế nào gọi là sống không bằngchết!”Biểu cảm của Diệp Thiên chẳng hề lunglay, cậu cười khinh bi.“Tôi mua đó xong rồi, không rành hơi ởđây phí thời gian với các người”“Nhưng nếu như các người muốn báothủ thì tôi cho các người một cơ hội.Tên tôilà Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưamai!”Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nóibinh thân.“Nếu các người không phục, thời giannày tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họanh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cảnhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh tagiờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.Tôi sẽđợi các người”“Nhưng nếu như các người muốn báothù thì tôi cho các người một cơ hội.Tên tôilà Diệp Thiên, tôi còn ở Kiểm Tây đến trưamai!”Anh chi vào Tiêu Tri, giọng nóibình thân.“Nếu các người không phục, thời giannày tôi có thể để cho anh ta, hoặc anh họanh ta là Tiêu Chí Lâm, hay thậm chí là cảnhà họ Tiêu đứng chống lưng cho anh tagiờ hết mọi thủ đoạn để trà thù tôi.Tôi sẽđợi các người”Nói xong, Diệp Thiên quay người rời đicùng Tiểu Văn Nguyệt và LI Tinh Tinh, khiếnmọi người ở đó đều sững sở.

Chương 487: Chương 486