Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 75: Tình thâm nhưng duyên đã hết (5)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Không phải vừa từ nhà cũ đi ra sao? Tại sao lại phải trở về?Tiểu Vương vừa khởi động xe vừa kinh ngạc nhìn về phía Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu.Một bên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông này khiến cho người ta hoàn toàn không thể đoán được lúc này trong lòng hắn đang nghĩ gì.Xe mới vào cửa Cố gia, Tiểu Vương đã nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu, hắn vừa định nói: "Thật khéo, đúng lúc Lương tiểu thư về đến", sau đó giống như hiểu được nói như thế có ý gì, lại đem lời nói kia nuốt xuống bụng.Thiếu gia nhìn thấy xe của Lương tiểu thư, bảo hắn dừng xe, mãi đến khi tiểu thư lái xe đi, hắn mới nói quay lại nhà cũ, Thiếu gia... không phải vẫn luôn ghét Lương tiểu thư sao?Tiểu Vương càng nghĩ càng mơ hồ, sau khi dừng hẳn xe, hắn không nhịn được lại nhìn vào kính chiếu hậu, đánh giá Cố Dư Sinh một hồi.Cố Dư Sinh dập điếu thuốc, ra hiệu cho Tiểu Vương chờ trong xe, một mình xuống xe.Hắn không gõ cửa mà tự mình nhập mật khẩu, kéo cửa nhà, vừa bước vào một bước liền dừng lại."Ăn, má Trương làm đều là những món Dư Sinh thích ăn, anh ấy đều ăn hết sạch! Sau khi ăn no uống say, anh ấy còn muốn cháu ở lại công ty thêm một chút, nhưng buổi chiều Dư Sinh còn phải làm việc nên anh ấy sợ cháu ở lại đó không tiện, vì thế cháu quay trở lại đây..."Vừa rồi còn đang buồn bực, Lương Đậu Khấu ở trên đường làm như vậy là có ý gì, nhưng khi Cố Dư Sinh nghe thấy những lời của cô trong phòng truyền tới, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.Cô quay về nói với ông là cô đến công ty đưa cơm cho hắn, thực tế là cô không hề muốn đi...Cô ở trên đường ăn cơm xong, còn đem hộp rửa sạch, còn nghỉ ngơi, trở lại nhà cũ sẽ làm cho màn trình diễn càng chân thực, giống như cô thật sự đến công ty, cùng hắn ăn cơm xong rồi.Trước đây Lương Đậu Khấu không phải như vậy, cô biết rõ hắn chán ghét cô, nhưng một mực giả vờ như không biết, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ chạy đến công ty của hắn.Nhưng cô hôm nay... Chỉ trong chốc lát, Cố Dư Sinh liền nghĩ đến bảy ngày trước, đêm sinh nhật của ông đó, ở trên xe, cô bị hắn hù đến sợ run cầm cập, trong miệng lải nhải nói thầm: "Tôi thề, tôi sẽ không quấn lấy anh mữa, tôi đảm bảo có thể rời xa anh bao nhiêu liền cách xa anh bấy nhiêu."Trong ánh mắt Cố Dư Sinh dần trở nên thâm thúy, vừa nãy hắn không nghĩ tới, cô ở trên đường làm một loạt những hành động như vậy, kỳ thực đều không muốn quấy rầy hắn, tách mình ra khỏi hắn, không quấn lấy hắn... Cô thật sự làm theo ý hắn, không quấn lấy hắn?"Ông, người nghỉ trưa dậy rồi sao? Vậy chúng ta đấu một ván cờ nha?" Trong phòng lúc này lại thay đổi đề tài.Cố Dư Sinh hoàn hồn, không đi vào trong mà lui về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi xuống bậc thang, trở lại xe.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Không phải vừa từ nhà cũ đi ra sao? Tại sao lại phải trở về?Tiểu Vương vừa khởi động xe vừa kinh ngạc nhìn về phía Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu.Một bên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông này khiến cho người ta hoàn toàn không thể đoán được lúc này trong lòng hắn đang nghĩ gì.Xe mới vào cửa Cố gia, Tiểu Vương đã nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu, hắn vừa định nói: "Thật khéo, đúng lúc Lương tiểu thư về đến", sau đó giống như hiểu được nói như thế có ý gì, lại đem lời nói kia nuốt xuống bụng.Thiếu gia nhìn thấy xe của Lương tiểu thư, bảo hắn dừng xe, mãi đến khi tiểu thư lái xe đi, hắn mới nói quay lại nhà cũ, Thiếu gia... không phải vẫn luôn ghét Lương tiểu thư sao?Tiểu Vương càng nghĩ càng mơ hồ, sau khi dừng hẳn xe, hắn không nhịn được lại nhìn vào kính chiếu hậu, đánh giá Cố Dư Sinh một hồi.Cố Dư Sinh dập điếu thuốc, ra hiệu cho Tiểu Vương chờ trong xe, một mình xuống xe.Hắn không gõ cửa mà tự mình nhập mật khẩu, kéo cửa nhà, vừa bước vào một bước liền dừng lại."Ăn, má Trương làm đều là những món Dư Sinh thích ăn, anh ấy đều ăn hết sạch! Sau khi ăn no uống say, anh ấy còn muốn cháu ở lại công ty thêm một chút, nhưng buổi chiều Dư Sinh còn phải làm việc nên anh ấy sợ cháu ở lại đó không tiện, vì thế cháu quay trở lại đây..."Vừa rồi còn đang buồn bực, Lương Đậu Khấu ở trên đường làm như vậy là có ý gì, nhưng khi Cố Dư Sinh nghe thấy những lời của cô trong phòng truyền tới, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.Cô quay về nói với ông là cô đến công ty đưa cơm cho hắn, thực tế là cô không hề muốn đi...Cô ở trên đường ăn cơm xong, còn đem hộp rửa sạch, còn nghỉ ngơi, trở lại nhà cũ sẽ làm cho màn trình diễn càng chân thực, giống như cô thật sự đến công ty, cùng hắn ăn cơm xong rồi.Trước đây Lương Đậu Khấu không phải như vậy, cô biết rõ hắn chán ghét cô, nhưng một mực giả vờ như không biết, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ chạy đến công ty của hắn.Nhưng cô hôm nay... Chỉ trong chốc lát, Cố Dư Sinh liền nghĩ đến bảy ngày trước, đêm sinh nhật của ông đó, ở trên xe, cô bị hắn hù đến sợ run cầm cập, trong miệng lải nhải nói thầm: "Tôi thề, tôi sẽ không quấn lấy anh mữa, tôi đảm bảo có thể rời xa anh bao nhiêu liền cách xa anh bấy nhiêu."Trong ánh mắt Cố Dư Sinh dần trở nên thâm thúy, vừa nãy hắn không nghĩ tới, cô ở trên đường làm một loạt những hành động như vậy, kỳ thực đều không muốn quấy rầy hắn, tách mình ra khỏi hắn, không quấn lấy hắn... Cô thật sự làm theo ý hắn, không quấn lấy hắn?"Ông, người nghỉ trưa dậy rồi sao? Vậy chúng ta đấu một ván cờ nha?" Trong phòng lúc này lại thay đổi đề tài.Cố Dư Sinh hoàn hồn, không đi vào trong mà lui về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi xuống bậc thang, trở lại xe.
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Không phải vừa từ nhà cũ đi ra sao? Tại sao lại phải trở về?Tiểu Vương vừa khởi động xe vừa kinh ngạc nhìn về phía Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu.Một bên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông này khiến cho người ta hoàn toàn không thể đoán được lúc này trong lòng hắn đang nghĩ gì.Xe mới vào cửa Cố gia, Tiểu Vương đã nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu, hắn vừa định nói: "Thật khéo, đúng lúc Lương tiểu thư về đến", sau đó giống như hiểu được nói như thế có ý gì, lại đem lời nói kia nuốt xuống bụng.Thiếu gia nhìn thấy xe của Lương tiểu thư, bảo hắn dừng xe, mãi đến khi tiểu thư lái xe đi, hắn mới nói quay lại nhà cũ, Thiếu gia... không phải vẫn luôn ghét Lương tiểu thư sao?Tiểu Vương càng nghĩ càng mơ hồ, sau khi dừng hẳn xe, hắn không nhịn được lại nhìn vào kính chiếu hậu, đánh giá Cố Dư Sinh một hồi.Cố Dư Sinh dập điếu thuốc, ra hiệu cho Tiểu Vương chờ trong xe, một mình xuống xe.Hắn không gõ cửa mà tự mình nhập mật khẩu, kéo cửa nhà, vừa bước vào một bước liền dừng lại."Ăn, má Trương làm đều là những món Dư Sinh thích ăn, anh ấy đều ăn hết sạch! Sau khi ăn no uống say, anh ấy còn muốn cháu ở lại công ty thêm một chút, nhưng buổi chiều Dư Sinh còn phải làm việc nên anh ấy sợ cháu ở lại đó không tiện, vì thế cháu quay trở lại đây..."Vừa rồi còn đang buồn bực, Lương Đậu Khấu ở trên đường làm như vậy là có ý gì, nhưng khi Cố Dư Sinh nghe thấy những lời của cô trong phòng truyền tới, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.Cô quay về nói với ông là cô đến công ty đưa cơm cho hắn, thực tế là cô không hề muốn đi...Cô ở trên đường ăn cơm xong, còn đem hộp rửa sạch, còn nghỉ ngơi, trở lại nhà cũ sẽ làm cho màn trình diễn càng chân thực, giống như cô thật sự đến công ty, cùng hắn ăn cơm xong rồi.Trước đây Lương Đậu Khấu không phải như vậy, cô biết rõ hắn chán ghét cô, nhưng một mực giả vờ như không biết, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ chạy đến công ty của hắn.Nhưng cô hôm nay... Chỉ trong chốc lát, Cố Dư Sinh liền nghĩ đến bảy ngày trước, đêm sinh nhật của ông đó, ở trên xe, cô bị hắn hù đến sợ run cầm cập, trong miệng lải nhải nói thầm: "Tôi thề, tôi sẽ không quấn lấy anh mữa, tôi đảm bảo có thể rời xa anh bao nhiêu liền cách xa anh bấy nhiêu."Trong ánh mắt Cố Dư Sinh dần trở nên thâm thúy, vừa nãy hắn không nghĩ tới, cô ở trên đường làm một loạt những hành động như vậy, kỳ thực đều không muốn quấy rầy hắn, tách mình ra khỏi hắn, không quấn lấy hắn... Cô thật sự làm theo ý hắn, không quấn lấy hắn?"Ông, người nghỉ trưa dậy rồi sao? Vậy chúng ta đấu một ván cờ nha?" Trong phòng lúc này lại thay đổi đề tài.Cố Dư Sinh hoàn hồn, không đi vào trong mà lui về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi xuống bậc thang, trở lại xe.