Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là…
Chương 314: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (4)
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Côn gỗ đập tới, mang theo gió thổi đến lông mi của Lâm Ức run rẩy, cả người vừa mới định thần lại, sau đó nhìn thằng đến côn đã sắp bay đến mặt mình, bỗng nhiên hô lớn: “Cứu tô---“Chữ “tôi” còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng rít gào thê thảm: “A----“Côn gỗ bay đến cô càng ngày càng gần, 50 centimet, 40, 30, 10… Lâm Ức sợ đến toàn thân run lên, giọng nói có chút khàn khàn, còn kèm theo tiếng run rẩy nức nở.Lúc côn còn cách chóp mũi của cô năm centimet, khóe mắt của cô đã có nước, mặt mũi kinh hoàng, liều mạng kêu nửa ngày cũng chỉ có tiếng “A” phát lên lẻ loi.Bốn centimet, ba, hai,… cho dù những người xung quanh gan có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng tỏ vẻ không đành lòng.Nhưng mà lúc chỉ còn lại đúng một centimet, côn gỗ lại bỗng nhiên bất động.Thì ra người ném côn đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Ức, canh lúc mấu chốt nhất mà giữ côn gỗ lại.Tất cả mọi người đứng bất động tại chỗ, bất kể là yêu thích Lâm Ức hay còn chưa thích đều bị sự mạo hiểm vừa rồi làm cho phải hít vài ngụm khí.Lâm Ức giống như mất hồn vậy, vẫn há miệng không phản ứng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống nổi.Qua một phút, Lâm Ức mới hồi phục lại tinh thần, cô giật giật con ngươi, Cố Dư Sinh liền cầm côn gỗ quăng vào tường.Theo tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc, côn gỗ vỡ vụn thành những mảnh vụn, rì rào rơi xuống, rơi vào người Lâm Ức một miếng, mảnh vụn sắc bén đến nỗi làm rách da cô, chảy ra vết máu nhàn nhạt.Cố Dư Sinh dường như không nhìn thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cầm một mảnh gỗ giơ lên cằm Lâm Ức, khom người nhìn chằm chằm Lâm Ức, quyết liệt mở miệng: “Hôm nay coi như là tôi ra tay với cô để răn đe mọi người, bắt đầu từ hôm nay, chọc đến cô ấy chính là chọc đến tôi!”“Vì vậy, các người nhớ cho kỹ, hoặc là vui vẻ với cô ấy, hoặc là nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra một chút!”Biểu hiện của người đàn ông cực kỳ đáng sợ, toàn thân tỏ ra tức giận, Lâm Ức sợ đến nỗi thân thể hơi co lại, dựa vào đạo cụ màu xanh lục, run lẩy bẩy mấy cái liên tục.Rõ ràng là cô bị người ta bày kế hãm hại, cô tức giận như vậy, dù hành động có sai đi chăng nữa, nhưng cũng không nên ở trên người cô… dựa vào cái gì dùng cô để răn trăm người?Lâm Ức tuy rằng rất sợ nhưng cô lại càng không phục, cô dùng sức cắn môi, liều mạng cãi Cố Dư Sinh: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, coi như cô ấy là người của anh đi chăng nữa nhưng trước tiên anh cũng phải làm rõ mọi chuyện xem ai đúng ai sai đi chứ?”Lúc Lâm Ức nói xong, Cố Dư Sinh giống như là nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng: “Ai đúng? Ai sai?Sau đó mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, trong miệng cũng có chút sát khí: “Có quan trọng không?”Đối với hắn, chỉ cần là bắt nạt cô, đến cùng đúng hay sai thì có gì quan trọng?
Côn gỗ đập tới, mang theo gió thổi đến lông mi của Lâm Ức run rẩy, cả người vừa mới định thần lại, sau đó nhìn thằng đến côn đã sắp bay đến
mặt mình, bỗng nhiên hô lớn: “Cứu tô---“
Chữ “tôi” còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng rít gào thê thảm: “A----“
Côn gỗ bay đến cô càng ngày càng gần, 50 centimet, 40, 30, 10… Lâm Ức sợ đến toàn thân run lên, giọng nói có chút khàn khàn, còn kèm theo
tiếng run rẩy nức nở.
Lúc côn còn cách chóp mũi của cô năm centimet, khóe mắt của cô đã có
nước, mặt mũi kinh hoàng, liều mạng kêu nửa ngày cũng chỉ có tiếng “A”
phát lên lẻ loi.
Bốn centimet, ba, hai,… cho dù những người xung quanh gan có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng tỏ vẻ không đành lòng.
Nhưng mà lúc chỉ còn lại đúng một centimet, côn gỗ lại bỗng nhiên bất động.
Thì ra người ném côn đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh không
biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Ức, canh lúc mấu chốt nhất mà giữ
côn gỗ lại.
Tất cả mọi người đứng bất động tại chỗ, bất kể là yêu thích Lâm Ức
hay còn chưa thích đều bị sự mạo hiểm vừa rồi làm cho phải hít vài ngụm
khí.
Lâm Ức giống như mất hồn vậy, vẫn há miệng không phản ứng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống nổi.
Qua một phút, Lâm Ức mới hồi phục lại tinh thần, cô giật giật con ngươi, Cố Dư Sinh liền cầm côn gỗ quăng vào tường.
Theo tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc, côn gỗ vỡ vụn thành những mảnh vụn, rì rào rơi xuống, rơi vào người Lâm Ức một miếng, mảnh vụn sắc bén đến
nỗi làm rách da cô, chảy ra vết máu nhàn nhạt.
Cố Dư Sinh dường như không nhìn thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cầm một mảnh gỗ giơ lên cằm Lâm Ức, khom người nhìn chằm chằm
Lâm Ức, quyết liệt mở miệng: “Hôm nay coi như là tôi ra tay với cô để
răn đe mọi người, bắt đầu từ hôm nay, chọc đến cô ấy chính là chọc đến
tôi!”
“Vì vậy, các người nhớ cho kỹ, hoặc là vui vẻ với cô ấy, hoặc là nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra một chút!”
Biểu hiện của người đàn ông cực kỳ đáng sợ, toàn thân tỏ ra tức giận, Lâm Ức sợ đến nỗi thân thể hơi co lại, dựa vào đạo cụ màu xanh lục, run lẩy bẩy mấy cái liên tục.
Rõ ràng là cô bị người ta bày kế hãm hại, cô tức giận như vậy, dù
hành động có sai đi chăng nữa, nhưng cũng không nên ở trên người cô… dựa vào cái gì dùng cô để răn trăm người?
Lâm Ức tuy rằng rất sợ nhưng cô lại càng không phục, cô dùng sức cắn
môi, liều mạng cãi Cố Dư Sinh: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, coi như
cô ấy là người của anh đi chăng nữa nhưng trước tiên anh cũng phải làm
rõ mọi chuyện xem ai đúng ai sai đi chứ?”
Lúc Lâm Ức nói xong, Cố Dư Sinh giống như là nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng: “Ai đúng? Ai sai?
Sau đó mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, trong miệng cũng có chút sát khí: “Có quan trọng không?”
Đối với hắn, chỉ cần là bắt nạt cô, đến cùng đúng hay sai thì có gì quan trọng?
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)Tác giả: Diệp Phi DạTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại. Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông. Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Cố Dư Sinh. Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?" Cố Dư Sinh không trả lời Tần Chỉ Ái, thậm chí còn không không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Tần Chỉ Ái không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn. Cố Dư Sinh như là… Côn gỗ đập tới, mang theo gió thổi đến lông mi của Lâm Ức run rẩy, cả người vừa mới định thần lại, sau đó nhìn thằng đến côn đã sắp bay đến mặt mình, bỗng nhiên hô lớn: “Cứu tô---“Chữ “tôi” còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng rít gào thê thảm: “A----“Côn gỗ bay đến cô càng ngày càng gần, 50 centimet, 40, 30, 10… Lâm Ức sợ đến toàn thân run lên, giọng nói có chút khàn khàn, còn kèm theo tiếng run rẩy nức nở.Lúc côn còn cách chóp mũi của cô năm centimet, khóe mắt của cô đã có nước, mặt mũi kinh hoàng, liều mạng kêu nửa ngày cũng chỉ có tiếng “A” phát lên lẻ loi.Bốn centimet, ba, hai,… cho dù những người xung quanh gan có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng tỏ vẻ không đành lòng.Nhưng mà lúc chỉ còn lại đúng một centimet, côn gỗ lại bỗng nhiên bất động.Thì ra người ném côn đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Ức, canh lúc mấu chốt nhất mà giữ côn gỗ lại.Tất cả mọi người đứng bất động tại chỗ, bất kể là yêu thích Lâm Ức hay còn chưa thích đều bị sự mạo hiểm vừa rồi làm cho phải hít vài ngụm khí.Lâm Ức giống như mất hồn vậy, vẫn há miệng không phản ứng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống nổi.Qua một phút, Lâm Ức mới hồi phục lại tinh thần, cô giật giật con ngươi, Cố Dư Sinh liền cầm côn gỗ quăng vào tường.Theo tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc, côn gỗ vỡ vụn thành những mảnh vụn, rì rào rơi xuống, rơi vào người Lâm Ức một miếng, mảnh vụn sắc bén đến nỗi làm rách da cô, chảy ra vết máu nhàn nhạt.Cố Dư Sinh dường như không nhìn thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cầm một mảnh gỗ giơ lên cằm Lâm Ức, khom người nhìn chằm chằm Lâm Ức, quyết liệt mở miệng: “Hôm nay coi như là tôi ra tay với cô để răn đe mọi người, bắt đầu từ hôm nay, chọc đến cô ấy chính là chọc đến tôi!”“Vì vậy, các người nhớ cho kỹ, hoặc là vui vẻ với cô ấy, hoặc là nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra một chút!”Biểu hiện của người đàn ông cực kỳ đáng sợ, toàn thân tỏ ra tức giận, Lâm Ức sợ đến nỗi thân thể hơi co lại, dựa vào đạo cụ màu xanh lục, run lẩy bẩy mấy cái liên tục.Rõ ràng là cô bị người ta bày kế hãm hại, cô tức giận như vậy, dù hành động có sai đi chăng nữa, nhưng cũng không nên ở trên người cô… dựa vào cái gì dùng cô để răn trăm người?Lâm Ức tuy rằng rất sợ nhưng cô lại càng không phục, cô dùng sức cắn môi, liều mạng cãi Cố Dư Sinh: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, coi như cô ấy là người của anh đi chăng nữa nhưng trước tiên anh cũng phải làm rõ mọi chuyện xem ai đúng ai sai đi chứ?”Lúc Lâm Ức nói xong, Cố Dư Sinh giống như là nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng: “Ai đúng? Ai sai?Sau đó mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, trong miệng cũng có chút sát khí: “Có quan trọng không?”Đối với hắn, chỉ cần là bắt nạt cô, đến cùng đúng hay sai thì có gì quan trọng?