Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1296

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1296Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho thành viên đội chấp pháp rời đi. Nhóm thành viên đội chấp pháp vội vàng đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy cứ như thể nhận được ân xá. Đâu ai còn quan tâm đến việc thu dọn xác của Tưởng Văn Lộ nữa? Thấy đội chấp pháp rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến gần Giang Vạn Long, nói: “Ông Giang, nơi này không thể ở lại được nữa! Hay là ông và cả nhà ông Tần cứ theo tôi về Giang Trung trước đã!” Về Giang Trung? Giang Vạn Long khẽ lắc đầu. Bây giờ, ông ấy không thể đi đâu được nữa. Một mặt là vì Tưởng Văn Lộ đã chết ở đây, mặt khác là vì Thiên Tử đã cử người đến. Nếu Thiên Tử tiếp tục cử người khác đến, mà ông ấy lại chuyển nhà đi thì ngược lại sẽ xuất hiện kẽ hở cho người khác công kích. “Tiêu Chính Văn, tôi xin nhận thành ý của cậu, nhưng nếu tôi và ông Tần chuyển đi, thì trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng chúng tôi có điều khuất tất… Còn chuyện của Tưởng Văn Lộ, tôi nghĩ Thiên Tử sẽ có phán đoán sáng suốt, vì vậy, tôi không thể trở về Giang Trung cùng cậu!” “Chỉ là, mong cậu hãy chăm sóc cho chắt trai của tôi!” Giang Vạn Long vừa nói vừa vẫy tay gọi cậu bé sáu, bảy tuổi đến. Cậu bé ôm đùi Giang Vạn Long, nói gì cũng không chịu rời khỏi nhà họ Giang! “Tử Phong phải nghe lời!” Giang Vạn Long vừa nói vừa xoa đầu cậu bé. Tiêu Chính Văn biết tính khí của Giang Vạn Long, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi. Vì vậy, anh cũng chỉ có thể dẫn theo Giang Tử Phong rời khỏi nhà họ Giang. Lúc đến nhà họ Tần, Tần Hán Quốc cũng nói tương tự như vậy, sau đó ông ấy giao hai đứa cháu nhà họ Tần cho Tiêu Chính Văn đưa về Giang Trung. Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể dẫn theo ba đứa trẻ lên trực thăng. Đồng thời căn dặn Long Ngao, nhất định phải cử thêm cao thủ, theo dõi động thái của nhà họ Giang và nhà họ Tần. Khi tin tức Tưởng Văn Lộ chết thảm truyền về Long Kinh, ông Lạc giận đến mức lật ngược bàn! Tưởng Văn Lộ không chỉ đến đó một mình, mà là được cao thủ hộ tống. Ai lại dám to gan, giết Tưởng Văn Lộ chứ? “Nói, Tưởng Văn Lộ chết thế nào?” Ông Lạc chất vấn bằng giọng lạnh lùng qua điện thoại. “Ông ấy… lúc ông ấy lên núi săn thú thì… gặp hổ…” Một trong những nhân viên chấp pháp thận trọng trả lời.“Khốn kiếp! Còn không nói thật, có tin ông đây giết cả nhà mày không hả?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1296Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho thành viên đội chấp pháp rời đi. Nhóm thành viên đội chấp pháp vội vàng đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy cứ như thể nhận được ân xá. Đâu ai còn quan tâm đến việc thu dọn xác của Tưởng Văn Lộ nữa? Thấy đội chấp pháp rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến gần Giang Vạn Long, nói: “Ông Giang, nơi này không thể ở lại được nữa! Hay là ông và cả nhà ông Tần cứ theo tôi về Giang Trung trước đã!” Về Giang Trung? Giang Vạn Long khẽ lắc đầu. Bây giờ, ông ấy không thể đi đâu được nữa. Một mặt là vì Tưởng Văn Lộ đã chết ở đây, mặt khác là vì Thiên Tử đã cử người đến. Nếu Thiên Tử tiếp tục cử người khác đến, mà ông ấy lại chuyển nhà đi thì ngược lại sẽ xuất hiện kẽ hở cho người khác công kích. “Tiêu Chính Văn, tôi xin nhận thành ý của cậu, nhưng nếu tôi và ông Tần chuyển đi, thì trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng chúng tôi có điều khuất tất… Còn chuyện của Tưởng Văn Lộ, tôi nghĩ Thiên Tử sẽ có phán đoán sáng suốt, vì vậy, tôi không thể trở về Giang Trung cùng cậu!” “Chỉ là, mong cậu hãy chăm sóc cho chắt trai của tôi!” Giang Vạn Long vừa nói vừa vẫy tay gọi cậu bé sáu, bảy tuổi đến. Cậu bé ôm đùi Giang Vạn Long, nói gì cũng không chịu rời khỏi nhà họ Giang! “Tử Phong phải nghe lời!” Giang Vạn Long vừa nói vừa xoa đầu cậu bé. Tiêu Chính Văn biết tính khí của Giang Vạn Long, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi. Vì vậy, anh cũng chỉ có thể dẫn theo Giang Tử Phong rời khỏi nhà họ Giang. Lúc đến nhà họ Tần, Tần Hán Quốc cũng nói tương tự như vậy, sau đó ông ấy giao hai đứa cháu nhà họ Tần cho Tiêu Chính Văn đưa về Giang Trung. Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể dẫn theo ba đứa trẻ lên trực thăng. Đồng thời căn dặn Long Ngao, nhất định phải cử thêm cao thủ, theo dõi động thái của nhà họ Giang và nhà họ Tần. Khi tin tức Tưởng Văn Lộ chết thảm truyền về Long Kinh, ông Lạc giận đến mức lật ngược bàn! Tưởng Văn Lộ không chỉ đến đó một mình, mà là được cao thủ hộ tống. Ai lại dám to gan, giết Tưởng Văn Lộ chứ? “Nói, Tưởng Văn Lộ chết thế nào?” Ông Lạc chất vấn bằng giọng lạnh lùng qua điện thoại. “Ông ấy… lúc ông ấy lên núi săn thú thì… gặp hổ…” Một trong những nhân viên chấp pháp thận trọng trả lời.“Khốn kiếp! Còn không nói thật, có tin ông đây giết cả nhà mày không hả?”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1296Tiêu Chính Văn phất tay ra hiệu cho thành viên đội chấp pháp rời đi. Nhóm thành viên đội chấp pháp vội vàng đứng phắt dậy, xoay người bỏ chạy cứ như thể nhận được ân xá. Đâu ai còn quan tâm đến việc thu dọn xác của Tưởng Văn Lộ nữa? Thấy đội chấp pháp rời đi, Tiêu Chính Văn bước đến gần Giang Vạn Long, nói: “Ông Giang, nơi này không thể ở lại được nữa! Hay là ông và cả nhà ông Tần cứ theo tôi về Giang Trung trước đã!” Về Giang Trung? Giang Vạn Long khẽ lắc đầu. Bây giờ, ông ấy không thể đi đâu được nữa. Một mặt là vì Tưởng Văn Lộ đã chết ở đây, mặt khác là vì Thiên Tử đã cử người đến. Nếu Thiên Tử tiếp tục cử người khác đến, mà ông ấy lại chuyển nhà đi thì ngược lại sẽ xuất hiện kẽ hở cho người khác công kích. “Tiêu Chính Văn, tôi xin nhận thành ý của cậu, nhưng nếu tôi và ông Tần chuyển đi, thì trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng chúng tôi có điều khuất tất… Còn chuyện của Tưởng Văn Lộ, tôi nghĩ Thiên Tử sẽ có phán đoán sáng suốt, vì vậy, tôi không thể trở về Giang Trung cùng cậu!” “Chỉ là, mong cậu hãy chăm sóc cho chắt trai của tôi!” Giang Vạn Long vừa nói vừa vẫy tay gọi cậu bé sáu, bảy tuổi đến. Cậu bé ôm đùi Giang Vạn Long, nói gì cũng không chịu rời khỏi nhà họ Giang! “Tử Phong phải nghe lời!” Giang Vạn Long vừa nói vừa xoa đầu cậu bé. Tiêu Chính Văn biết tính khí của Giang Vạn Long, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ không thay đổi. Vì vậy, anh cũng chỉ có thể dẫn theo Giang Tử Phong rời khỏi nhà họ Giang. Lúc đến nhà họ Tần, Tần Hán Quốc cũng nói tương tự như vậy, sau đó ông ấy giao hai đứa cháu nhà họ Tần cho Tiêu Chính Văn đưa về Giang Trung. Tiêu Chính Văn bất lực, chỉ có thể dẫn theo ba đứa trẻ lên trực thăng. Đồng thời căn dặn Long Ngao, nhất định phải cử thêm cao thủ, theo dõi động thái của nhà họ Giang và nhà họ Tần. Khi tin tức Tưởng Văn Lộ chết thảm truyền về Long Kinh, ông Lạc giận đến mức lật ngược bàn! Tưởng Văn Lộ không chỉ đến đó một mình, mà là được cao thủ hộ tống. Ai lại dám to gan, giết Tưởng Văn Lộ chứ? “Nói, Tưởng Văn Lộ chết thế nào?” Ông Lạc chất vấn bằng giọng lạnh lùng qua điện thoại. “Ông ấy… lúc ông ấy lên núi săn thú thì… gặp hổ…” Một trong những nhân viên chấp pháp thận trọng trả lời.“Khốn kiếp! Còn không nói thật, có tin ông đây giết cả nhà mày không hả?”

Chương 1296