Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1297

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1297Ông Lạc vô cùng tức giận. Nhân viên chấp pháp kia không còn sự lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc nghe đến chuyện Tưởng Văn Lộ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, ông Lạc tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung. Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Hách Liên Sinh thì sao?” “A? Hách Liên Sinh? Ông đang nói tới ông già đó sao? Ông ta… ông ta cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi…” Nhân viên kia run rẩy đáp. Nghe vậy, ông Lạc trở nên trầm mặc, vội vàng cúp điện thoại. Cái chết của Tưởng Văn Lộ đối với ông ta chỉ giống như mất đi một con tốt thí. Nhưng Hách Liên Sinh lại không giống vậy. Người này vô cùng quan trọng với ông Lạc. Hơn nữa, một khi thân phận của Hách Liên Sinh lộ ra thì khó có thể đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý đặc biệt của Tiêu Chính Văn. Nghĩ vậy, ông Lạc vội vàng cúp máy, bước nhanh ra khỏi nhà. Sau khi đi qua vài con đường và ngõ hẻm, ông ta đi đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, đi qua đi lại nhìn mấy lần rồi ông ta mới gõ cửa. Không lâu sau, một ông già từ trong sân bước ra, mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi mời ông Lạc vào trong. “Tôi muốn gặp ông Tăng ngay lập tức!” Ông Lạc vội vàng nói. “Ông Lạc, mời ông đi theo tôi, ông Tăng đang thưởng thức trà ở sân sau. Dứt lời, ông già đưa ông Lạc ra sân sau. Trong đình nghỉ mát, một ông cụ tóc bạc trắng đang thong thả thưởng trà. Trong tay cụ ta còn cầm một cuốn sách cổ, vừa uống trà vừa đọc sách, thỉnh thoảng còn nhắm mắt trầm tư. “Ông Tăng! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Nhìn thấy ông cụ, ông Lạc vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói với ông cụ. “Xảy ra chuyện gì rồi? Ông đường đường là quốc sư, sao có thể hoảng sợ như vậy chứ, lẽ nào Thiên Tử phát hiện ra tất cả việc ông làm rồi sao?” Ông Tăng nhìn ông Lạc với vẻ mặt bình tĩnh.“Không không, không phải là Thiên Tử. Hôm trước, tôi đã làm theo ý ông, nói với Thiên Tử loại bỏ Giang Vạn Long, Thiên Tử hơi do dự nên mới bảo tôi cử người đến quê nhà của Giang Vạn Long để thăm dò!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1297Ông Lạc vô cùng tức giận. Nhân viên chấp pháp kia không còn sự lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc nghe đến chuyện Tưởng Văn Lộ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, ông Lạc tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung. Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Hách Liên Sinh thì sao?” “A? Hách Liên Sinh? Ông đang nói tới ông già đó sao? Ông ta… ông ta cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi…” Nhân viên kia run rẩy đáp. Nghe vậy, ông Lạc trở nên trầm mặc, vội vàng cúp điện thoại. Cái chết của Tưởng Văn Lộ đối với ông ta chỉ giống như mất đi một con tốt thí. Nhưng Hách Liên Sinh lại không giống vậy. Người này vô cùng quan trọng với ông Lạc. Hơn nữa, một khi thân phận của Hách Liên Sinh lộ ra thì khó có thể đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý đặc biệt của Tiêu Chính Văn. Nghĩ vậy, ông Lạc vội vàng cúp máy, bước nhanh ra khỏi nhà. Sau khi đi qua vài con đường và ngõ hẻm, ông ta đi đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, đi qua đi lại nhìn mấy lần rồi ông ta mới gõ cửa. Không lâu sau, một ông già từ trong sân bước ra, mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi mời ông Lạc vào trong. “Tôi muốn gặp ông Tăng ngay lập tức!” Ông Lạc vội vàng nói. “Ông Lạc, mời ông đi theo tôi, ông Tăng đang thưởng thức trà ở sân sau. Dứt lời, ông già đưa ông Lạc ra sân sau. Trong đình nghỉ mát, một ông cụ tóc bạc trắng đang thong thả thưởng trà. Trong tay cụ ta còn cầm một cuốn sách cổ, vừa uống trà vừa đọc sách, thỉnh thoảng còn nhắm mắt trầm tư. “Ông Tăng! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Nhìn thấy ông cụ, ông Lạc vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói với ông cụ. “Xảy ra chuyện gì rồi? Ông đường đường là quốc sư, sao có thể hoảng sợ như vậy chứ, lẽ nào Thiên Tử phát hiện ra tất cả việc ông làm rồi sao?” Ông Tăng nhìn ông Lạc với vẻ mặt bình tĩnh.“Không không, không phải là Thiên Tử. Hôm trước, tôi đã làm theo ý ông, nói với Thiên Tử loại bỏ Giang Vạn Long, Thiên Tử hơi do dự nên mới bảo tôi cử người đến quê nhà của Giang Vạn Long để thăm dò!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1297Ông Lạc vô cùng tức giận. Nhân viên chấp pháp kia không còn sự lựa chọn nào khác, nên chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc nghe đến chuyện Tưởng Văn Lộ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, ông Lạc tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung. Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Hách Liên Sinh thì sao?” “A? Hách Liên Sinh? Ông đang nói tới ông già đó sao? Ông ta… ông ta cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi…” Nhân viên kia run rẩy đáp. Nghe vậy, ông Lạc trở nên trầm mặc, vội vàng cúp điện thoại. Cái chết của Tưởng Văn Lộ đối với ông ta chỉ giống như mất đi một con tốt thí. Nhưng Hách Liên Sinh lại không giống vậy. Người này vô cùng quan trọng với ông Lạc. Hơn nữa, một khi thân phận của Hách Liên Sinh lộ ra thì khó có thể đảm bảo sẽ không thu hút sự chú ý đặc biệt của Tiêu Chính Văn. Nghĩ vậy, ông Lạc vội vàng cúp máy, bước nhanh ra khỏi nhà. Sau khi đi qua vài con đường và ngõ hẻm, ông ta đi đến trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, đi qua đi lại nhìn mấy lần rồi ông ta mới gõ cửa. Không lâu sau, một ông già từ trong sân bước ra, mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi mời ông Lạc vào trong. “Tôi muốn gặp ông Tăng ngay lập tức!” Ông Lạc vội vàng nói. “Ông Lạc, mời ông đi theo tôi, ông Tăng đang thưởng thức trà ở sân sau. Dứt lời, ông già đưa ông Lạc ra sân sau. Trong đình nghỉ mát, một ông cụ tóc bạc trắng đang thong thả thưởng trà. Trong tay cụ ta còn cầm một cuốn sách cổ, vừa uống trà vừa đọc sách, thỉnh thoảng còn nhắm mắt trầm tư. “Ông Tăng! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Nhìn thấy ông cụ, ông Lạc vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói với ông cụ. “Xảy ra chuyện gì rồi? Ông đường đường là quốc sư, sao có thể hoảng sợ như vậy chứ, lẽ nào Thiên Tử phát hiện ra tất cả việc ông làm rồi sao?” Ông Tăng nhìn ông Lạc với vẻ mặt bình tĩnh.“Không không, không phải là Thiên Tử. Hôm trước, tôi đã làm theo ý ông, nói với Thiên Tử loại bỏ Giang Vạn Long, Thiên Tử hơi do dự nên mới bảo tôi cử người đến quê nhà của Giang Vạn Long để thăm dò!”

Chương 1297