Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1670

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1670Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn thấp hơn hắn tận một cảnh giới, một Thiên Vương bốn sao lại có thể đánh hắn không còn sức để mà đáp trả cơ chứ? Chỉ là Tiêu Chính Văn căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, một tia sáng lướt ngang qua, con dao quân đội năm cạnh lại lao về phía Đông Phương Ngạo Vũ. Vào khoảnh khắc Đông Phương Ngạo Vũ cận kề cái chết, một màn ánh sáng lại xuất hiện ngay trước người hắn, màn ánh sáng này có thể giúp hắn ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào! Dù là sự sức công phá của vũ khí hạt nhân thì cũng có thể hoàn toàn biến mất bên trong màn ánh sáng này. Thế nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại không giống như khi trước, gặp phải màn ánh sáng sẽ lập tức bay ngược trở lại mà trái lại màn ánh sáng trước người Đông Phương Ngạo Vũ lại vỡ vụn trong nháy mắt! “Leng keng!” Trong nháy mắt, màn ánh sáng đó giống như một bức tường thuỷ tinh chia năm xẻ bảy, còn con dao quân đội của Tiêu Chính Văn thì cắm thẳng vào cánh tay trái của Đông Phương Ngạo Vũ. “Phập!” Con dao quân đội năm cạnh xuyên thẳng qua cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, mang theo một tia máu rất dài bay ra xa mấy chục mét! Sau đó lại lao về phía cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ từ phía sau với một góc độ vô cùng quái dị! “Phập!” Lần này, con dao quân đội năm cạnh xuyên qua cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ mà không có gì cản lại, mang theo tia máu bay về lại trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn. “Á!” Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Vũ bị thương nặng như vậy. Hơn nữa, hắn là một đệ tử trận tông, từ nhỏ đã không giống như đệ tử võ tông phải trải qua nhiều khó khăn và thách thức tới thế. Cảm giác đau đớn đày đoạ này khiến hắn gào thét thảm thiết, tiếng kêu rên khổ sở vang vọng khắp cả ngọn núi. “Tiêu Chính Văn! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!” Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Tóc hắn xoã tán loạn trên vai, đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, khoé mắt đã rách toác, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ trong khoé mắt. Vốn dĩ hắn còn cho rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế được Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất mà dày vò cho tới khi chết! Thế nhưng lúc này, ngược lại hắn mới là người bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thương tích đầy mình!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1670Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn thấp hơn hắn tận một cảnh giới, một Thiên Vương bốn sao lại có thể đánh hắn không còn sức để mà đáp trả cơ chứ? Chỉ là Tiêu Chính Văn căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, một tia sáng lướt ngang qua, con dao quân đội năm cạnh lại lao về phía Đông Phương Ngạo Vũ. Vào khoảnh khắc Đông Phương Ngạo Vũ cận kề cái chết, một màn ánh sáng lại xuất hiện ngay trước người hắn, màn ánh sáng này có thể giúp hắn ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào! Dù là sự sức công phá của vũ khí hạt nhân thì cũng có thể hoàn toàn biến mất bên trong màn ánh sáng này. Thế nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại không giống như khi trước, gặp phải màn ánh sáng sẽ lập tức bay ngược trở lại mà trái lại màn ánh sáng trước người Đông Phương Ngạo Vũ lại vỡ vụn trong nháy mắt! “Leng keng!” Trong nháy mắt, màn ánh sáng đó giống như một bức tường thuỷ tinh chia năm xẻ bảy, còn con dao quân đội của Tiêu Chính Văn thì cắm thẳng vào cánh tay trái của Đông Phương Ngạo Vũ. “Phập!” Con dao quân đội năm cạnh xuyên thẳng qua cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, mang theo một tia máu rất dài bay ra xa mấy chục mét! Sau đó lại lao về phía cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ từ phía sau với một góc độ vô cùng quái dị! “Phập!” Lần này, con dao quân đội năm cạnh xuyên qua cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ mà không có gì cản lại, mang theo tia máu bay về lại trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn. “Á!” Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Vũ bị thương nặng như vậy. Hơn nữa, hắn là một đệ tử trận tông, từ nhỏ đã không giống như đệ tử võ tông phải trải qua nhiều khó khăn và thách thức tới thế. Cảm giác đau đớn đày đoạ này khiến hắn gào thét thảm thiết, tiếng kêu rên khổ sở vang vọng khắp cả ngọn núi. “Tiêu Chính Văn! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!” Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Tóc hắn xoã tán loạn trên vai, đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, khoé mắt đã rách toác, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ trong khoé mắt. Vốn dĩ hắn còn cho rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế được Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất mà dày vò cho tới khi chết! Thế nhưng lúc này, ngược lại hắn mới là người bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thương tích đầy mình!

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 1670Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn thấp hơn hắn tận một cảnh giới, một Thiên Vương bốn sao lại có thể đánh hắn không còn sức để mà đáp trả cơ chứ? Chỉ là Tiêu Chính Văn căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, một tia sáng lướt ngang qua, con dao quân đội năm cạnh lại lao về phía Đông Phương Ngạo Vũ. Vào khoảnh khắc Đông Phương Ngạo Vũ cận kề cái chết, một màn ánh sáng lại xuất hiện ngay trước người hắn, màn ánh sáng này có thể giúp hắn ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào! Dù là sự sức công phá của vũ khí hạt nhân thì cũng có thể hoàn toàn biến mất bên trong màn ánh sáng này. Thế nhưng lần này, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại không giống như khi trước, gặp phải màn ánh sáng sẽ lập tức bay ngược trở lại mà trái lại màn ánh sáng trước người Đông Phương Ngạo Vũ lại vỡ vụn trong nháy mắt! “Leng keng!” Trong nháy mắt, màn ánh sáng đó giống như một bức tường thuỷ tinh chia năm xẻ bảy, còn con dao quân đội của Tiêu Chính Văn thì cắm thẳng vào cánh tay trái của Đông Phương Ngạo Vũ. “Phập!” Con dao quân đội năm cạnh xuyên thẳng qua cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, mang theo một tia máu rất dài bay ra xa mấy chục mét! Sau đó lại lao về phía cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ từ phía sau với một góc độ vô cùng quái dị! “Phập!” Lần này, con dao quân đội năm cạnh xuyên qua cánh tay phải của Đông Phương Ngạo Vũ mà không có gì cản lại, mang theo tia máu bay về lại trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn. “Á!” Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngạo Vũ bị thương nặng như vậy. Hơn nữa, hắn là một đệ tử trận tông, từ nhỏ đã không giống như đệ tử võ tông phải trải qua nhiều khó khăn và thách thức tới thế. Cảm giác đau đớn đày đoạ này khiến hắn gào thét thảm thiết, tiếng kêu rên khổ sở vang vọng khắp cả ngọn núi. “Tiêu Chính Văn! Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!” Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Tóc hắn xoã tán loạn trên vai, đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, khoé mắt đã rách toác, máu tươi chậm rãi rỉ ra từ trong khoé mắt. Vốn dĩ hắn còn cho rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế được Tiêu Chính Văn, thậm chí còn có thể đè Tiêu Chính Văn xuống đất mà dày vò cho tới khi chết! Thế nhưng lúc này, ngược lại hắn mới là người bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thương tích đầy mình!

Chương 1670