Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1745
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận. Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh. Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết. Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ! Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến. Chết rồi cũng có sao đâu? “Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!” “Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!” “Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!” Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm. Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết. Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích. Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến. “Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?” Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi. Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động. Sấm sét cũng được, địa chấn cũng chẳng sao, đó chỉ là từ trường bên ngoài mà thôi! Anh tin con người có thể thắng được trời đất. Nói cách khác nếu từ trường vốn có trong cơ thể con người được kích thích thì hoàn không bị thao túng bởi những ngoại lực này! Lúc này, đầu óc của Tiêu Chính Văn lại rơi vào trạng thái trống rỗng. Không giống như trước đây, lần này, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra một đạo lý. Tại sao anh tiến vào trạng thái trống rỗng thì mới có thể thi triển trận pháp sao trời kia. Bởi vì chỉ khi đó, tâm linh mới được kết nối với vũ trụ, từ trường trong cơ thể sẽ đồng hộ với vũ trụ! Cho nên anh mới có thể dùng suy nghĩ của mình điều động các vì sao trên trời, khiến mây cuốn mây bay, khiến ánh nắng trở nên gay gắt! So với vũ trụ bao la, những uy lực tự nhiên mà Trương Đạo Linh điều khiển được quả thực đơn giản không đáng kể. Theo cơn gió điên cuồng, vô số kiếm ảnh rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên bên tai mọi người, xung quanh chỉ còn lại tiếng than khóc. Nhưng Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ vẫn bình tĩnh đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, từ từ nhắm mắt lại. Có thể chết trong chiêu thức lợi hại như vậy, hai người bọn họ chết cũng cam lòng. Có thể xuống hoàng tuyền cùng nhân vật lớn như Tiêu Chính Văn, cũng là một vinh dự lớn cho cả hai bọn họ.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận. Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh. Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết. Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ! Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến. Chết rồi cũng có sao đâu? “Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!” “Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!” “Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!” Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm. Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết. Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích. Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến. “Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?” Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi. Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động. Sấm sét cũng được, địa chấn cũng chẳng sao, đó chỉ là từ trường bên ngoài mà thôi! Anh tin con người có thể thắng được trời đất. Nói cách khác nếu từ trường vốn có trong cơ thể con người được kích thích thì hoàn không bị thao túng bởi những ngoại lực này! Lúc này, đầu óc của Tiêu Chính Văn lại rơi vào trạng thái trống rỗng. Không giống như trước đây, lần này, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra một đạo lý. Tại sao anh tiến vào trạng thái trống rỗng thì mới có thể thi triển trận pháp sao trời kia. Bởi vì chỉ khi đó, tâm linh mới được kết nối với vũ trụ, từ trường trong cơ thể sẽ đồng hộ với vũ trụ! Cho nên anh mới có thể dùng suy nghĩ của mình điều động các vì sao trên trời, khiến mây cuốn mây bay, khiến ánh nắng trở nên gay gắt! So với vũ trụ bao la, những uy lực tự nhiên mà Trương Đạo Linh điều khiển được quả thực đơn giản không đáng kể. Theo cơn gió điên cuồng, vô số kiếm ảnh rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên bên tai mọi người, xung quanh chỉ còn lại tiếng than khóc. Nhưng Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ vẫn bình tĩnh đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, từ từ nhắm mắt lại. Có thể chết trong chiêu thức lợi hại như vậy, hai người bọn họ chết cũng cam lòng. Có thể xuống hoàng tuyền cùng nhân vật lớn như Tiêu Chính Văn, cũng là một vinh dự lớn cho cả hai bọn họ.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận. Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh. Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết. Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ! Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến. Chết rồi cũng có sao đâu? “Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!” “Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!” “Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!” Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm. Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết. Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích. Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến. “Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?” Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi. Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động. Sấm sét cũng được, địa chấn cũng chẳng sao, đó chỉ là từ trường bên ngoài mà thôi! Anh tin con người có thể thắng được trời đất. Nói cách khác nếu từ trường vốn có trong cơ thể con người được kích thích thì hoàn không bị thao túng bởi những ngoại lực này! Lúc này, đầu óc của Tiêu Chính Văn lại rơi vào trạng thái trống rỗng. Không giống như trước đây, lần này, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra một đạo lý. Tại sao anh tiến vào trạng thái trống rỗng thì mới có thể thi triển trận pháp sao trời kia. Bởi vì chỉ khi đó, tâm linh mới được kết nối với vũ trụ, từ trường trong cơ thể sẽ đồng hộ với vũ trụ! Cho nên anh mới có thể dùng suy nghĩ của mình điều động các vì sao trên trời, khiến mây cuốn mây bay, khiến ánh nắng trở nên gay gắt! So với vũ trụ bao la, những uy lực tự nhiên mà Trương Đạo Linh điều khiển được quả thực đơn giản không đáng kể. Theo cơn gió điên cuồng, vô số kiếm ảnh rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên bên tai mọi người, xung quanh chỉ còn lại tiếng than khóc. Nhưng Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ vẫn bình tĩnh đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, từ từ nhắm mắt lại. Có thể chết trong chiêu thức lợi hại như vậy, hai người bọn họ chết cũng cam lòng. Có thể xuống hoàng tuyền cùng nhân vật lớn như Tiêu Chính Văn, cũng là một vinh dự lớn cho cả hai bọn họ.