Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1746
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết. “Trời đất ngân hà, biến!” Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra. Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay. Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất. Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người. “Hả? Tôi… Tôi vẫn chưa chết!” “Ông trời mở mắt rồi!” “Thật tốt quá! Tạ… tạ ơn trời đất!” Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời. Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời. Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra. Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng. Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao? Chuyện này không thể nào! Không thể nào… Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi. Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được! Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn. “Vù!” Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh. Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương Đạo Linh. “Bốp!” Tiếng tát giòn giã vang lên, cơ thể Trương Đạo Linh bay ra xa. “Rầm!” Cú tát này của Tiêu Chính Văn đã dùng lực của trận pháp cho nên lực đánh vô cùng mạnh. Trương Đạo Linh vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi. Vừa nãy bị thương do phản kích, bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn tát đến nôn ra máu. “Ông nói người ở mấy cây số quanh đây đều sẽ chết cùng tôi sao?” Tiêu Chính Văn nói xong, bóng dáng vụt một cái đã đến gần Trương Đạo Linh. Trương Đạo Linh còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã giơ chân đá lên ngực cụ ta. “Rầm!” Cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra mấy chục mét nữa. “Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép…” Trương Đạo Linh còn chưa kịp nói xong, một bạt tai nặng nề nữa đã giáng xuống mặt cụ ta. Cơ thể lại bay ra mấy chục mét, mặt Trương Đạo Linh bị đánh đến sưng vù, máu từ trên má chảy ròng ròng xuống, nhuốm đỏ cả áo choàng. “Tiêu Chính Văn! Là cậu ép tôi đấy!” Trương Đạo Linh điên cuồng gào lên. Đồng thời, mắt cụ ta phóng ra tia sáng lạnh lẽo, con ngươi lóe lên vẻ kiên định. Ánh mắt biến thành những tia sáng sắc bén, bắn ra khỏi mắt. Cùng lúc đó, trời đất cũng gần như biến sắc. Trăm hoa đua nở khắp mọi nơi. Trên bầu trời, một mặt trời đỏ trực chiếu sáng xuống mặt đất, nhưng ánh mặt trời lại đỏ như máu.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết. “Trời đất ngân hà, biến!” Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra. Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay. Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất. Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người. “Hả? Tôi… Tôi vẫn chưa chết!” “Ông trời mở mắt rồi!” “Thật tốt quá! Tạ… tạ ơn trời đất!” Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời. Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời. Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra. Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng. Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao? Chuyện này không thể nào! Không thể nào… Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi. Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được! Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn. “Vù!” Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh. Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương Đạo Linh. “Bốp!” Tiếng tát giòn giã vang lên, cơ thể Trương Đạo Linh bay ra xa. “Rầm!” Cú tát này của Tiêu Chính Văn đã dùng lực của trận pháp cho nên lực đánh vô cùng mạnh. Trương Đạo Linh vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi. Vừa nãy bị thương do phản kích, bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn tát đến nôn ra máu. “Ông nói người ở mấy cây số quanh đây đều sẽ chết cùng tôi sao?” Tiêu Chính Văn nói xong, bóng dáng vụt một cái đã đến gần Trương Đạo Linh. Trương Đạo Linh còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã giơ chân đá lên ngực cụ ta. “Rầm!” Cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra mấy chục mét nữa. “Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép…” Trương Đạo Linh còn chưa kịp nói xong, một bạt tai nặng nề nữa đã giáng xuống mặt cụ ta. Cơ thể lại bay ra mấy chục mét, mặt Trương Đạo Linh bị đánh đến sưng vù, máu từ trên má chảy ròng ròng xuống, nhuốm đỏ cả áo choàng. “Tiêu Chính Văn! Là cậu ép tôi đấy!” Trương Đạo Linh điên cuồng gào lên. Đồng thời, mắt cụ ta phóng ra tia sáng lạnh lẽo, con ngươi lóe lên vẻ kiên định. Ánh mắt biến thành những tia sáng sắc bén, bắn ra khỏi mắt. Cùng lúc đó, trời đất cũng gần như biến sắc. Trăm hoa đua nở khắp mọi nơi. Trên bầu trời, một mặt trời đỏ trực chiếu sáng xuống mặt đất, nhưng ánh mặt trời lại đỏ như máu.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết. “Trời đất ngân hà, biến!” Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra. Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay. Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất. Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người. “Hả? Tôi… Tôi vẫn chưa chết!” “Ông trời mở mắt rồi!” “Thật tốt quá! Tạ… tạ ơn trời đất!” Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời. Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời. Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra. Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng. Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao? Chuyện này không thể nào! Không thể nào… Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi. Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được! Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn. “Vù!” Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh. Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương Đạo Linh. “Bốp!” Tiếng tát giòn giã vang lên, cơ thể Trương Đạo Linh bay ra xa. “Rầm!” Cú tát này của Tiêu Chính Văn đã dùng lực của trận pháp cho nên lực đánh vô cùng mạnh. Trương Đạo Linh vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi. Vừa nãy bị thương do phản kích, bây giờ lại bị Tiêu Chính Văn tát đến nôn ra máu. “Ông nói người ở mấy cây số quanh đây đều sẽ chết cùng tôi sao?” Tiêu Chính Văn nói xong, bóng dáng vụt một cái đã đến gần Trương Đạo Linh. Trương Đạo Linh còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Chính Văn đã giơ chân đá lên ngực cụ ta. “Rầm!” Cơ thể Trương Đạo Linh lại bay ra mấy chục mét nữa. “Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép…” Trương Đạo Linh còn chưa kịp nói xong, một bạt tai nặng nề nữa đã giáng xuống mặt cụ ta. Cơ thể lại bay ra mấy chục mét, mặt Trương Đạo Linh bị đánh đến sưng vù, máu từ trên má chảy ròng ròng xuống, nhuốm đỏ cả áo choàng. “Tiêu Chính Văn! Là cậu ép tôi đấy!” Trương Đạo Linh điên cuồng gào lên. Đồng thời, mắt cụ ta phóng ra tia sáng lạnh lẽo, con ngươi lóe lên vẻ kiên định. Ánh mắt biến thành những tia sáng sắc bén, bắn ra khỏi mắt. Cùng lúc đó, trời đất cũng gần như biến sắc. Trăm hoa đua nở khắp mọi nơi. Trên bầu trời, một mặt trời đỏ trực chiếu sáng xuống mặt đất, nhưng ánh mặt trời lại đỏ như máu.