Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1872

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong khi lao đến chỗ Tiêu Chính Văn, trong tay Lạc Thanh Phong bỗng lóe lên ánh sáng. Rõ ràng, Lạc Thanh Phong có ý định giết chết Tiêu Chính Văn ở đây. Lúc này Tiêu Chính Văn lại không thể sử dụng được thực lực của mình, ngay cả từ trường cũng bắt đầu rối loạn, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, cố hết sức lùi về sau mấy bước. Chỉ là tốc độ tấn công của Lạc Thanh Phong không hề chậm lại, ngược lại Tiêu Chính Văn càng lùi, tốc độ của cụ ta càng nhanh. Gần như chỉ trong tích tắc Lạc Thanh Phong đã lao đến gần Tiêu Chính Văn. Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một bước. Lúc này Lạc Thanh Phong vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Một luồng sáng lóe lên, Tiêu Chính Văn né được đòn tấn công của Lạc Thanh Phong, đồng thời cả người lại lùi về sau năm bước. “Tiêu Chính Văn, thế nào? Có phải cậu không thể dùng được chút sức lực nào nữa không? Độc của nhà họ Lạc tôi không phải là thứ ai cũng có thể giải được, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kháng cự, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”. Lạc Thanh Phong cười khẩy quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. “Thủ đoạn của các người cũng đê tiện thật đấy, nhưng chưa có ai nói với ông rằng cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao có thể áp chế được các loại độc sao?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng thật ra Tiêu Chính Văn chỉ tạm thời khôi phục được một chút sức lực. Đây cũng hoàn toàn là do từ trường trong cơ thể đã giúp anh làm mất tác dụng của một phần độc tố. “Cảnh giới Thiên Vương long cấp? Ôi, quả thật là siêu phàm, ông đây mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao, nhưng ông đây có thể tiễn cậu về trời đấy”. Vừa dứt lời Lạc Thanh Phong cũng không đáp lời Tiêu Chính Văn nữa mà nhanh chân bước đến giết Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Lại một dao nữa đâm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn. Lạc Thanh Phong rất rõ mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn bị trúng độc không thể nào phát huy sức mạnh của mình, nhưng cơ thể cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao vốn dĩ vững chắc như đá. Không phải một nhát kiếm bình thường là có thể đâm họ bị thương, cách duy nhất có thể giết được Tiêu Chính Văn là đâm vào cổ họng anh. Bất kể giết được Tiêu Chính Văn hay làm Tiêu Chính Văn bị thương đều có thể giúp nhà họ Lạc lấy lại bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan từ chỗ Khương Vy Nhan. Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã khôi phục một chút sức, đâu thể để Lạc Thanh Phong có cơ hội ra tay? Ngay khi con dao găm chỉ còn cách cổ Tiêu Chính Văn chưa đến ba centimet, Tiêu Chính Văn bỗng ra đòn, một luồng sáng màu bạc xoẹt ngang qua trước mắt Lạc Thanh Phong. “Phụt!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong khi lao đến chỗ Tiêu Chính Văn, trong tay Lạc Thanh Phong bỗng lóe lên ánh sáng. Rõ ràng, Lạc Thanh Phong có ý định giết chết Tiêu Chính Văn ở đây. Lúc này Tiêu Chính Văn lại không thể sử dụng được thực lực của mình, ngay cả từ trường cũng bắt đầu rối loạn, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, cố hết sức lùi về sau mấy bước. Chỉ là tốc độ tấn công của Lạc Thanh Phong không hề chậm lại, ngược lại Tiêu Chính Văn càng lùi, tốc độ của cụ ta càng nhanh. Gần như chỉ trong tích tắc Lạc Thanh Phong đã lao đến gần Tiêu Chính Văn. Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một bước. Lúc này Lạc Thanh Phong vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Một luồng sáng lóe lên, Tiêu Chính Văn né được đòn tấn công của Lạc Thanh Phong, đồng thời cả người lại lùi về sau năm bước. “Tiêu Chính Văn, thế nào? Có phải cậu không thể dùng được chút sức lực nào nữa không? Độc của nhà họ Lạc tôi không phải là thứ ai cũng có thể giải được, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kháng cự, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”. Lạc Thanh Phong cười khẩy quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. “Thủ đoạn của các người cũng đê tiện thật đấy, nhưng chưa có ai nói với ông rằng cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao có thể áp chế được các loại độc sao?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng thật ra Tiêu Chính Văn chỉ tạm thời khôi phục được một chút sức lực. Đây cũng hoàn toàn là do từ trường trong cơ thể đã giúp anh làm mất tác dụng của một phần độc tố. “Cảnh giới Thiên Vương long cấp? Ôi, quả thật là siêu phàm, ông đây mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao, nhưng ông đây có thể tiễn cậu về trời đấy”. Vừa dứt lời Lạc Thanh Phong cũng không đáp lời Tiêu Chính Văn nữa mà nhanh chân bước đến giết Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Lại một dao nữa đâm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn. Lạc Thanh Phong rất rõ mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn bị trúng độc không thể nào phát huy sức mạnh của mình, nhưng cơ thể cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao vốn dĩ vững chắc như đá. Không phải một nhát kiếm bình thường là có thể đâm họ bị thương, cách duy nhất có thể giết được Tiêu Chính Văn là đâm vào cổ họng anh. Bất kể giết được Tiêu Chính Văn hay làm Tiêu Chính Văn bị thương đều có thể giúp nhà họ Lạc lấy lại bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan từ chỗ Khương Vy Nhan. Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã khôi phục một chút sức, đâu thể để Lạc Thanh Phong có cơ hội ra tay? Ngay khi con dao găm chỉ còn cách cổ Tiêu Chính Văn chưa đến ba centimet, Tiêu Chính Văn bỗng ra đòn, một luồng sáng màu bạc xoẹt ngang qua trước mắt Lạc Thanh Phong. “Phụt!”

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trong khi lao đến chỗ Tiêu Chính Văn, trong tay Lạc Thanh Phong bỗng lóe lên ánh sáng. Rõ ràng, Lạc Thanh Phong có ý định giết chết Tiêu Chính Văn ở đây. Lúc này Tiêu Chính Văn lại không thể sử dụng được thực lực của mình, ngay cả từ trường cũng bắt đầu rối loạn, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, cố hết sức lùi về sau mấy bước. Chỉ là tốc độ tấn công của Lạc Thanh Phong không hề chậm lại, ngược lại Tiêu Chính Văn càng lùi, tốc độ của cụ ta càng nhanh. Gần như chỉ trong tích tắc Lạc Thanh Phong đã lao đến gần Tiêu Chính Văn. Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một bước. Lúc này Lạc Thanh Phong vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Một luồng sáng lóe lên, Tiêu Chính Văn né được đòn tấn công của Lạc Thanh Phong, đồng thời cả người lại lùi về sau năm bước. “Tiêu Chính Văn, thế nào? Có phải cậu không thể dùng được chút sức lực nào nữa không? Độc của nhà họ Lạc tôi không phải là thứ ai cũng có thể giải được, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kháng cự, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”. Lạc Thanh Phong cười khẩy quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. “Thủ đoạn của các người cũng đê tiện thật đấy, nhưng chưa có ai nói với ông rằng cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao có thể áp chế được các loại độc sao?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng thật ra Tiêu Chính Văn chỉ tạm thời khôi phục được một chút sức lực. Đây cũng hoàn toàn là do từ trường trong cơ thể đã giúp anh làm mất tác dụng của một phần độc tố. “Cảnh giới Thiên Vương long cấp? Ôi, quả thật là siêu phàm, ông đây mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao, nhưng ông đây có thể tiễn cậu về trời đấy”. Vừa dứt lời Lạc Thanh Phong cũng không đáp lời Tiêu Chính Văn nữa mà nhanh chân bước đến giết Tiêu Chính Văn. “Soạt!” Lại một dao nữa đâm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn. Lạc Thanh Phong rất rõ mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn bị trúng độc không thể nào phát huy sức mạnh của mình, nhưng cơ thể cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao vốn dĩ vững chắc như đá. Không phải một nhát kiếm bình thường là có thể đâm họ bị thương, cách duy nhất có thể giết được Tiêu Chính Văn là đâm vào cổ họng anh. Bất kể giết được Tiêu Chính Văn hay làm Tiêu Chính Văn bị thương đều có thể giúp nhà họ Lạc lấy lại bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan từ chỗ Khương Vy Nhan. Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã khôi phục một chút sức, đâu thể để Lạc Thanh Phong có cơ hội ra tay? Ngay khi con dao găm chỉ còn cách cổ Tiêu Chính Văn chưa đến ba centimet, Tiêu Chính Văn bỗng ra đòn, một luồng sáng màu bạc xoẹt ngang qua trước mắt Lạc Thanh Phong. “Phụt!”

Chương 1872