Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 1873
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong. Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được? Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này. Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh. Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ. Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi. Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi. Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó. Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình. “Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?” Khương Vy Nhan lo lắng hỏi. “Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”. Tiêu Chính Văn trầm giọng nói. “Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”. Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất. “Cậu Tiêu!” Lúc Độ Thiên Chân Nhân đến, Tiêu Chính Văn đã rơi vào trạng thái hôn mê, gọi mấy lần nhưng Tiêu Chính Văn không có phản ứng. “Nhanh lên, đỡ cậu Tiêu lên xe, lập tức về nhà”. Độ Thiên Chân Nhân và hai đệ tử đỡ Tiêu Chính Văn vào xe, sau đó lái về biệt thự nhà họ Tiêu với tốc độ nhanh nhất. Cũng may lúc này Lưu Sùng Hằng đang luyện chế Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân vừa đưa Tiêu Chính Văn vào biệt thự liền nói với đệ tử bên cạnh: “Đi bảo môn chủ Lưu mau đến đây xem thử”.Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng và Khương Vy Nhan cùng chạy đến sảnh chính.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong. Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được? Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này. Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh. Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ. Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi. Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi. Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó. Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình. “Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?” Khương Vy Nhan lo lắng hỏi. “Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”. Tiêu Chính Văn trầm giọng nói. “Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”. Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất. “Cậu Tiêu!” Lúc Độ Thiên Chân Nhân đến, Tiêu Chính Văn đã rơi vào trạng thái hôn mê, gọi mấy lần nhưng Tiêu Chính Văn không có phản ứng. “Nhanh lên, đỡ cậu Tiêu lên xe, lập tức về nhà”. Độ Thiên Chân Nhân và hai đệ tử đỡ Tiêu Chính Văn vào xe, sau đó lái về biệt thự nhà họ Tiêu với tốc độ nhanh nhất. Cũng may lúc này Lưu Sùng Hằng đang luyện chế Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân vừa đưa Tiêu Chính Văn vào biệt thự liền nói với đệ tử bên cạnh: “Đi bảo môn chủ Lưu mau đến đây xem thử”.Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng và Khương Vy Nhan cùng chạy đến sảnh chính.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong. Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được? Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này. Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh. Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ. Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi. Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi. Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó. Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình. “Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?” Khương Vy Nhan lo lắng hỏi. “Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”. Tiêu Chính Văn trầm giọng nói. “Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”. Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”. “Vâng!” Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất. “Cậu Tiêu!” Lúc Độ Thiên Chân Nhân đến, Tiêu Chính Văn đã rơi vào trạng thái hôn mê, gọi mấy lần nhưng Tiêu Chính Văn không có phản ứng. “Nhanh lên, đỡ cậu Tiêu lên xe, lập tức về nhà”. Độ Thiên Chân Nhân và hai đệ tử đỡ Tiêu Chính Văn vào xe, sau đó lái về biệt thự nhà họ Tiêu với tốc độ nhanh nhất. Cũng may lúc này Lưu Sùng Hằng đang luyện chế Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân vừa đưa Tiêu Chính Văn vào biệt thự liền nói với đệ tử bên cạnh: “Đi bảo môn chủ Lưu mau đến đây xem thử”.Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng và Khương Vy Nhan cùng chạy đến sảnh chính.