Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1906

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mà áp lực vô hình đó cũng lập tức giảm bớt đi không ít, ít nhất cơ thể của cô đã có thể tuỳ ý cử động. Còn ông lão mặc đồ đen cũng dừng bước, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sau lưng Khương Vy Nhan. “Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi!” Sau lưng vang lên giọng nói đầy thương xót của Tiêu Chính Văn. “Chồng ơi!” Khương Vy Nhan nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn thì không khỏi quay người lại, nhào vào trong lòng Tiêu Chính Văn rồi khóc nấc lên. Dù gì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối diện với cảnh tượng ban nãy, cô cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường mà thôi! Lúc đối diện với sự đe doạ và uy hiếp của mọi người, cô đã hy vọng Tiêu Chính Văn ở bên cạnh mình biết bao nhiêu? Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn không ở cạnh thì cô cũng buộc phải đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thể để cho đám người vô liêm sỉ này đạt được ý đồ! “Đừng khóc, không phải chồng em đến rồi sao? Nhìn chồng giúp em xả giận nhé!” Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Khương Vy Nhan, tiện tay giúp cô lau đi nước mắt rơi trên gò má. Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Chính Văn. “Bớt phí lời đi, tôi đã nghe thấy hết mấy lời ban nãy của mấy người rồi, ai muốn cướp phương thuốc thì cùng lên cả đi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía đám người. Tất cả mọi người, kể cả ông lão mặc đồ đen đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn. “Cậu chính là vua Bắc Lương à?” Lúc này, lại có thêm một ông lão tiến lên trước một bước, đứng ra từ trong đám người. Hơi thở ở cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao lập tức bộc phát. Không chỉ có cụ ta, bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi cũng chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi đám người. Chỉ là người đàn ông trung niên đó vừa mới bước ra khỏi đám người, hơi thở của cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lập tức bao phủ khắp không gian! Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Ba người này rõ ràng đều không phải người của dược tông! Hơn nữa, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cùng ra tay, dù có là Tiêu Chính Văn thì e rằng cũng chẳng phải đối thủ! “Ý của cậu là bảo chúng tôi cùng xông lên sao?”Người đàn ông trung niên đó cười khẩy nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mà áp lực vô hình đó cũng lập tức giảm bớt đi không ít, ít nhất cơ thể của cô đã có thể tuỳ ý cử động. Còn ông lão mặc đồ đen cũng dừng bước, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sau lưng Khương Vy Nhan. “Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi!” Sau lưng vang lên giọng nói đầy thương xót của Tiêu Chính Văn. “Chồng ơi!” Khương Vy Nhan nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn thì không khỏi quay người lại, nhào vào trong lòng Tiêu Chính Văn rồi khóc nấc lên. Dù gì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối diện với cảnh tượng ban nãy, cô cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường mà thôi! Lúc đối diện với sự đe doạ và uy hiếp của mọi người, cô đã hy vọng Tiêu Chính Văn ở bên cạnh mình biết bao nhiêu? Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn không ở cạnh thì cô cũng buộc phải đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thể để cho đám người vô liêm sỉ này đạt được ý đồ! “Đừng khóc, không phải chồng em đến rồi sao? Nhìn chồng giúp em xả giận nhé!” Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Khương Vy Nhan, tiện tay giúp cô lau đi nước mắt rơi trên gò má. Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Chính Văn. “Bớt phí lời đi, tôi đã nghe thấy hết mấy lời ban nãy của mấy người rồi, ai muốn cướp phương thuốc thì cùng lên cả đi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía đám người. Tất cả mọi người, kể cả ông lão mặc đồ đen đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn. “Cậu chính là vua Bắc Lương à?” Lúc này, lại có thêm một ông lão tiến lên trước một bước, đứng ra từ trong đám người. Hơi thở ở cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao lập tức bộc phát. Không chỉ có cụ ta, bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi cũng chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi đám người. Chỉ là người đàn ông trung niên đó vừa mới bước ra khỏi đám người, hơi thở của cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lập tức bao phủ khắp không gian! Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Ba người này rõ ràng đều không phải người của dược tông! Hơn nữa, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cùng ra tay, dù có là Tiêu Chính Văn thì e rằng cũng chẳng phải đối thủ! “Ý của cậu là bảo chúng tôi cùng xông lên sao?”Người đàn ông trung niên đó cười khẩy nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Mà áp lực vô hình đó cũng lập tức giảm bớt đi không ít, ít nhất cơ thể của cô đã có thể tuỳ ý cử động. Còn ông lão mặc đồ đen cũng dừng bước, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sau lưng Khương Vy Nhan. “Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi!” Sau lưng vang lên giọng nói đầy thương xót của Tiêu Chính Văn. “Chồng ơi!” Khương Vy Nhan nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn thì không khỏi quay người lại, nhào vào trong lòng Tiêu Chính Văn rồi khóc nấc lên. Dù gì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối diện với cảnh tượng ban nãy, cô cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường mà thôi! Lúc đối diện với sự đe doạ và uy hiếp của mọi người, cô đã hy vọng Tiêu Chính Văn ở bên cạnh mình biết bao nhiêu? Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn không ở cạnh thì cô cũng buộc phải đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thể để cho đám người vô liêm sỉ này đạt được ý đồ! “Đừng khóc, không phải chồng em đến rồi sao? Nhìn chồng giúp em xả giận nhé!” Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Khương Vy Nhan, tiện tay giúp cô lau đi nước mắt rơi trên gò má. Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Chính Văn. “Bớt phí lời đi, tôi đã nghe thấy hết mấy lời ban nãy của mấy người rồi, ai muốn cướp phương thuốc thì cùng lên cả đi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía đám người. Tất cả mọi người, kể cả ông lão mặc đồ đen đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn. “Cậu chính là vua Bắc Lương à?” Lúc này, lại có thêm một ông lão tiến lên trước một bước, đứng ra từ trong đám người. Hơi thở ở cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao lập tức bộc phát. Không chỉ có cụ ta, bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi cũng chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi đám người. Chỉ là người đàn ông trung niên đó vừa mới bước ra khỏi đám người, hơi thở của cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lập tức bao phủ khắp không gian! Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Ba người này rõ ràng đều không phải người của dược tông! Hơn nữa, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cùng ra tay, dù có là Tiêu Chính Văn thì e rằng cũng chẳng phải đối thủ! “Ý của cậu là bảo chúng tôi cùng xông lên sao?”Người đàn ông trung niên đó cười khẩy nói.

Chương 1906