Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 1907

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tuy Tiêu Chính Văn cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hơn nữa nghe nói thực lực của Tiêu Chính Văn cực kỳ mạnh. Nhưng thực lực có mạnh thế nào thì cũng chỉ trong trường hợp một đấu một thôi. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì dù thực lực có mạnh cũng không thể một đấu ba. Bây giờ đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương đột nhiên xuất hiện, tình thế bỗng chốc gây bất lợi với Tiêu Chính Văn. Khương Vy Nhan hơi lo lắng kéo góc áo Tiêu Chính Văn. “Cậu thật sự nghĩ một mình cậu có thể một đấu ba sao? E là cậu vẫn chưa biết cậu sắp phải đối mặt với ai đâu”. Người đàn ông trung niên cười khẩy nói. Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Tiêu Chính Văn, sợ là anh vẫn không biết mấy vị này đều là cao thủ kiếm tông và trận tông của Hằng Sơn đâu nhỉ”. “Đừng nói là anh, dù anh và Độ Thiên Chân Nhân hợp sức lại với nhau thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót trở về”. Thừa Tiếu Thiên nói không sai chút nào, người đàn ông trung niên này chính là Lữ Thiên Xung – người đứng đầu trận tông. Hai ông lão mặc áo đen lúc nãy là cao thủ Kiếm Tông, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức. Trước đó ở Thương Lĩnh, mấy đệ tử của Hằng Sơn không ra tay với Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn. Cho nên cũng có suy đoán chính xác về sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn. Hôm nay bảo Thừa Tiếu Thiên đến giành phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ không suy xét đến việc Tiêu Chính Văn sẽ ở đó. Nhưng cũng may trưởng lão dược tông đề phòng trường hợp xấu xảy ra nên mới cử ba cao thủ lén xuống núi, hơn nữa còn trà trộn vào trong đám người dược tông cùng đến thành phố Thiên Phủ. Không ngờ ba vị cao thủ này thật sự phát huy tác dụng. Nhất là khi nhận ra Lữ Thiên Xung, Thừa Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. “Chẳng qua chỉ là một đấu ba mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, Độ Thiên Chân Nhân vẫn còn việc phải làm nên một mình tôi có thể giải quyết”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói. Một mình có thể giải quyết ư? Không chỉ có Lữ Thiên Xung bật cười mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng cười theo. “Chàng trai trẻ, cậu đừng nghĩ cậu có thể đánh bại được Cừu Vạn Lý thì có tư cách khiêu khích ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Vương”. “Đây không phải là đề bài tính toán đơn giản như một cộng một bằng hai đâu”. “Dù có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao. Huống hồ ở đây bọn tôi cũng có một vị cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nữa”. Thiệu Hữu Đức mỉa mai nói. Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa chắc có thể đánh bại ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tuy Tiêu Chính Văn cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hơn nữa nghe nói thực lực của Tiêu Chính Văn cực kỳ mạnh. Nhưng thực lực có mạnh thế nào thì cũng chỉ trong trường hợp một đấu một thôi. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì dù thực lực có mạnh cũng không thể một đấu ba. Bây giờ đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương đột nhiên xuất hiện, tình thế bỗng chốc gây bất lợi với Tiêu Chính Văn. Khương Vy Nhan hơi lo lắng kéo góc áo Tiêu Chính Văn. “Cậu thật sự nghĩ một mình cậu có thể một đấu ba sao? E là cậu vẫn chưa biết cậu sắp phải đối mặt với ai đâu”. Người đàn ông trung niên cười khẩy nói. Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Tiêu Chính Văn, sợ là anh vẫn không biết mấy vị này đều là cao thủ kiếm tông và trận tông của Hằng Sơn đâu nhỉ”. “Đừng nói là anh, dù anh và Độ Thiên Chân Nhân hợp sức lại với nhau thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót trở về”. Thừa Tiếu Thiên nói không sai chút nào, người đàn ông trung niên này chính là Lữ Thiên Xung – người đứng đầu trận tông. Hai ông lão mặc áo đen lúc nãy là cao thủ Kiếm Tông, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức. Trước đó ở Thương Lĩnh, mấy đệ tử của Hằng Sơn không ra tay với Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn. Cho nên cũng có suy đoán chính xác về sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn. Hôm nay bảo Thừa Tiếu Thiên đến giành phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ không suy xét đến việc Tiêu Chính Văn sẽ ở đó. Nhưng cũng may trưởng lão dược tông đề phòng trường hợp xấu xảy ra nên mới cử ba cao thủ lén xuống núi, hơn nữa còn trà trộn vào trong đám người dược tông cùng đến thành phố Thiên Phủ. Không ngờ ba vị cao thủ này thật sự phát huy tác dụng. Nhất là khi nhận ra Lữ Thiên Xung, Thừa Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. “Chẳng qua chỉ là một đấu ba mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, Độ Thiên Chân Nhân vẫn còn việc phải làm nên một mình tôi có thể giải quyết”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói. Một mình có thể giải quyết ư? Không chỉ có Lữ Thiên Xung bật cười mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng cười theo. “Chàng trai trẻ, cậu đừng nghĩ cậu có thể đánh bại được Cừu Vạn Lý thì có tư cách khiêu khích ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Vương”. “Đây không phải là đề bài tính toán đơn giản như một cộng một bằng hai đâu”. “Dù có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao. Huống hồ ở đây bọn tôi cũng có một vị cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nữa”. Thiệu Hữu Đức mỉa mai nói. Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa chắc có thể đánh bại ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tuy Tiêu Chính Văn cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hơn nữa nghe nói thực lực của Tiêu Chính Văn cực kỳ mạnh. Nhưng thực lực có mạnh thế nào thì cũng chỉ trong trường hợp một đấu một thôi. Đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì dù thực lực có mạnh cũng không thể một đấu ba. Bây giờ đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương đột nhiên xuất hiện, tình thế bỗng chốc gây bất lợi với Tiêu Chính Văn. Khương Vy Nhan hơi lo lắng kéo góc áo Tiêu Chính Văn. “Cậu thật sự nghĩ một mình cậu có thể một đấu ba sao? E là cậu vẫn chưa biết cậu sắp phải đối mặt với ai đâu”. Người đàn ông trung niên cười khẩy nói. Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Tiêu Chính Văn, sợ là anh vẫn không biết mấy vị này đều là cao thủ kiếm tông và trận tông của Hằng Sơn đâu nhỉ”. “Đừng nói là anh, dù anh và Độ Thiên Chân Nhân hợp sức lại với nhau thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót trở về”. Thừa Tiếu Thiên nói không sai chút nào, người đàn ông trung niên này chính là Lữ Thiên Xung – người đứng đầu trận tông. Hai ông lão mặc áo đen lúc nãy là cao thủ Kiếm Tông, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức. Trước đó ở Thương Lĩnh, mấy đệ tử của Hằng Sơn không ra tay với Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn. Cho nên cũng có suy đoán chính xác về sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn. Hôm nay bảo Thừa Tiếu Thiên đến giành phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ không suy xét đến việc Tiêu Chính Văn sẽ ở đó. Nhưng cũng may trưởng lão dược tông đề phòng trường hợp xấu xảy ra nên mới cử ba cao thủ lén xuống núi, hơn nữa còn trà trộn vào trong đám người dược tông cùng đến thành phố Thiên Phủ. Không ngờ ba vị cao thủ này thật sự phát huy tác dụng. Nhất là khi nhận ra Lữ Thiên Xung, Thừa Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. “Chẳng qua chỉ là một đấu ba mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, Độ Thiên Chân Nhân vẫn còn việc phải làm nên một mình tôi có thể giải quyết”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói. Một mình có thể giải quyết ư? Không chỉ có Lữ Thiên Xung bật cười mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng cười theo. “Chàng trai trẻ, cậu đừng nghĩ cậu có thể đánh bại được Cừu Vạn Lý thì có tư cách khiêu khích ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Vương”. “Đây không phải là đề bài tính toán đơn giản như một cộng một bằng hai đâu”. “Dù có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao. Huống hồ ở đây bọn tôi cũng có một vị cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nữa”. Thiệu Hữu Đức mỉa mai nói. Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa chắc có thể đánh bại ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc.

Chương 1907