Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2421
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nghe Lý Tiểu Phi nói thế, Trần Hân không khỏi nhíu mày. Trước đây rõ ràng cô ta đã giới thiệu Tiêu Chính Văn là ông chủ ở cửa hàng đồ ngọc mà mình làm công, không có quan hệ với mấy đại danh sơn, càng không phải là đệ tử gì. Lý Tiểu Phi hỏi như thế rõ ràng muốn hạ bệ Tiêu Chính Văn. Không để Trần Hân lên tiếng chất vấn, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tao quen với mày lắm sao? Tại sao phải nói với mày những điều này?” Tiêu Chính Văn vừa nói thế, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. Cả sảnh lớn đều im lặng. Không ít người dời tầm mắt nhìn sang Lý Tiểu Phi. Mấy phút trước, Lý Tiểu Phi còn kiêu căng muốn ra oai với Tiêu Chính Văn, nhưng thoáng chốc đã khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trần Hân nghe Tiêu Chính Văn nói thế không khỏi sửng sốt. Thật ra bình thường Tiêu Chính Văn rất ôn hòa với mọi người. Dù là người trong cửa hàng có phạm phải sai lầm gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ cười cho qua không so đo tính toán. Sao hôm nay bỗng dưng như trở thành người khác thế? “Ôi trời, mày nói cũng đúng, chúng ta không phải là người cùng cấp bậc, cấp bậc của bọn tao không phải là thứ ai cũng có thể tùy tiện tiếp xúc”. “Người có thân phận thấp hèn như mày sao có thể quen với tao? Cậu nói xem có đúng không Thanh Thanh?” Lý Tiểu Phi gượng cười chế giễu. “Lý Tiểu Phi, cậu nói gì đấy?” Trần Hân quay đầu lại không vui nhìn Lý Tiểu Phi nói. Chỉ là không để Lý Tiểu Phi lên tiếng, điện thoại của Trần Hân bỗng vang lên. Cúi đầu nhìn màn hình, là Hứa Văn Văn – nữ thần quốc dân gọi đến. Tám mươi phần trăm là Hứa Văn Văn đã đến dưới tầng. Trần Hân trợn mắt nhìn Lý Tiểu Phi, sau đó vội đứng dậy nói: “Tôi đi đón người”. Trần Hân vừa đi, Lý Tiểu Phi bỗng chốc sầm mặt. “Đúng là oan gia ngõ hẹp, ông đây đang phiền muộn vấn đề phải đi đâu tìm mày, không ngờ mày tự đưa đến tận cửa”. “Chúng ta tính luôn món nợ ở núi Đại Lương lần trước. Nhưng tao mong mày biết điều một chút, với cấp bậc của mày thì không xứng đến uống rượu chung với tao. Đừng chung đụng với những người có xuất thân cao quý như bọn tao”. “Nếu không có đưa mạng mày ra cũng không đủ để đền”. Lý Tiểu Phi lạnh lùng nói. “Đúng thế, chúng ta không cùng cấp bậc, tôi thấy anh vẫn nên nhân lúc Hân Hân chưa trở lại tự động cút ra khỏi đây, tránh để lát nữa khiến anh khó xử”. Từ Thanh Thanh cũng ở bên cạnh lạnh lùng giễu cợt. Lý Tiểu Phi thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, cười khẩy nói: “Này, mày rất may mắn vì hôm nay là sinh nhật Hân Hân, nếu không phải sợ phá hỏng nhã hứng của Hân Hân thì bây giờ mày đã là người nửa sống nửa chết rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nghe Lý Tiểu Phi nói thế, Trần Hân không khỏi nhíu mày. Trước đây rõ ràng cô ta đã giới thiệu Tiêu Chính Văn là ông chủ ở cửa hàng đồ ngọc mà mình làm công, không có quan hệ với mấy đại danh sơn, càng không phải là đệ tử gì. Lý Tiểu Phi hỏi như thế rõ ràng muốn hạ bệ Tiêu Chính Văn. Không để Trần Hân lên tiếng chất vấn, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tao quen với mày lắm sao? Tại sao phải nói với mày những điều này?” Tiêu Chính Văn vừa nói thế, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. Cả sảnh lớn đều im lặng. Không ít người dời tầm mắt nhìn sang Lý Tiểu Phi. Mấy phút trước, Lý Tiểu Phi còn kiêu căng muốn ra oai với Tiêu Chính Văn, nhưng thoáng chốc đã khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trần Hân nghe Tiêu Chính Văn nói thế không khỏi sửng sốt. Thật ra bình thường Tiêu Chính Văn rất ôn hòa với mọi người. Dù là người trong cửa hàng có phạm phải sai lầm gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ cười cho qua không so đo tính toán. Sao hôm nay bỗng dưng như trở thành người khác thế? “Ôi trời, mày nói cũng đúng, chúng ta không phải là người cùng cấp bậc, cấp bậc của bọn tao không phải là thứ ai cũng có thể tùy tiện tiếp xúc”. “Người có thân phận thấp hèn như mày sao có thể quen với tao? Cậu nói xem có đúng không Thanh Thanh?” Lý Tiểu Phi gượng cười chế giễu. “Lý Tiểu Phi, cậu nói gì đấy?” Trần Hân quay đầu lại không vui nhìn Lý Tiểu Phi nói. Chỉ là không để Lý Tiểu Phi lên tiếng, điện thoại của Trần Hân bỗng vang lên. Cúi đầu nhìn màn hình, là Hứa Văn Văn – nữ thần quốc dân gọi đến. Tám mươi phần trăm là Hứa Văn Văn đã đến dưới tầng. Trần Hân trợn mắt nhìn Lý Tiểu Phi, sau đó vội đứng dậy nói: “Tôi đi đón người”. Trần Hân vừa đi, Lý Tiểu Phi bỗng chốc sầm mặt. “Đúng là oan gia ngõ hẹp, ông đây đang phiền muộn vấn đề phải đi đâu tìm mày, không ngờ mày tự đưa đến tận cửa”. “Chúng ta tính luôn món nợ ở núi Đại Lương lần trước. Nhưng tao mong mày biết điều một chút, với cấp bậc của mày thì không xứng đến uống rượu chung với tao. Đừng chung đụng với những người có xuất thân cao quý như bọn tao”. “Nếu không có đưa mạng mày ra cũng không đủ để đền”. Lý Tiểu Phi lạnh lùng nói. “Đúng thế, chúng ta không cùng cấp bậc, tôi thấy anh vẫn nên nhân lúc Hân Hân chưa trở lại tự động cút ra khỏi đây, tránh để lát nữa khiến anh khó xử”. Từ Thanh Thanh cũng ở bên cạnh lạnh lùng giễu cợt. Lý Tiểu Phi thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, cười khẩy nói: “Này, mày rất may mắn vì hôm nay là sinh nhật Hân Hân, nếu không phải sợ phá hỏng nhã hứng của Hân Hân thì bây giờ mày đã là người nửa sống nửa chết rồi”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nghe Lý Tiểu Phi nói thế, Trần Hân không khỏi nhíu mày. Trước đây rõ ràng cô ta đã giới thiệu Tiêu Chính Văn là ông chủ ở cửa hàng đồ ngọc mà mình làm công, không có quan hệ với mấy đại danh sơn, càng không phải là đệ tử gì. Lý Tiểu Phi hỏi như thế rõ ràng muốn hạ bệ Tiêu Chính Văn. Không để Trần Hân lên tiếng chất vấn, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tao quen với mày lắm sao? Tại sao phải nói với mày những điều này?” Tiêu Chính Văn vừa nói thế, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn. Cả sảnh lớn đều im lặng. Không ít người dời tầm mắt nhìn sang Lý Tiểu Phi. Mấy phút trước, Lý Tiểu Phi còn kiêu căng muốn ra oai với Tiêu Chính Văn, nhưng thoáng chốc đã khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trần Hân nghe Tiêu Chính Văn nói thế không khỏi sửng sốt. Thật ra bình thường Tiêu Chính Văn rất ôn hòa với mọi người. Dù là người trong cửa hàng có phạm phải sai lầm gì Tiêu Chính Văn cũng chỉ cười cho qua không so đo tính toán. Sao hôm nay bỗng dưng như trở thành người khác thế? “Ôi trời, mày nói cũng đúng, chúng ta không phải là người cùng cấp bậc, cấp bậc của bọn tao không phải là thứ ai cũng có thể tùy tiện tiếp xúc”. “Người có thân phận thấp hèn như mày sao có thể quen với tao? Cậu nói xem có đúng không Thanh Thanh?” Lý Tiểu Phi gượng cười chế giễu. “Lý Tiểu Phi, cậu nói gì đấy?” Trần Hân quay đầu lại không vui nhìn Lý Tiểu Phi nói. Chỉ là không để Lý Tiểu Phi lên tiếng, điện thoại của Trần Hân bỗng vang lên. Cúi đầu nhìn màn hình, là Hứa Văn Văn – nữ thần quốc dân gọi đến. Tám mươi phần trăm là Hứa Văn Văn đã đến dưới tầng. Trần Hân trợn mắt nhìn Lý Tiểu Phi, sau đó vội đứng dậy nói: “Tôi đi đón người”. Trần Hân vừa đi, Lý Tiểu Phi bỗng chốc sầm mặt. “Đúng là oan gia ngõ hẹp, ông đây đang phiền muộn vấn đề phải đi đâu tìm mày, không ngờ mày tự đưa đến tận cửa”. “Chúng ta tính luôn món nợ ở núi Đại Lương lần trước. Nhưng tao mong mày biết điều một chút, với cấp bậc của mày thì không xứng đến uống rượu chung với tao. Đừng chung đụng với những người có xuất thân cao quý như bọn tao”. “Nếu không có đưa mạng mày ra cũng không đủ để đền”. Lý Tiểu Phi lạnh lùng nói. “Đúng thế, chúng ta không cùng cấp bậc, tôi thấy anh vẫn nên nhân lúc Hân Hân chưa trở lại tự động cút ra khỏi đây, tránh để lát nữa khiến anh khó xử”. Từ Thanh Thanh cũng ở bên cạnh lạnh lùng giễu cợt. Lý Tiểu Phi thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, cười khẩy nói: “Này, mày rất may mắn vì hôm nay là sinh nhật Hân Hân, nếu không phải sợ phá hỏng nhã hứng của Hân Hân thì bây giờ mày đã là người nửa sống nửa chết rồi”.