Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2427
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hứa Văn Văn vẫn luôn không dám xác nhận suy nghĩ này của mình. Ở trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau cũng quá nhiều. Hơn nữa, cô ấy thật sự không thể tin nổi người cứu mình năm đó lại là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn! Đó là vương tước đấy, sao có thể bình dị dễ gần với những kẻ thường dân như họ tới thế? “Tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi mang họ Tiêu, còn về việc có phải vua Bắc Lương hay không thì quan trọng sao?” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Nghe Tiêu Chính Văn nói tới đây, Hứa Văn Văn không ngừng gật đầu. Có những chuyện có thể hỏi sâu, có những chuyện lại không thể hỏi nhiều, dù là một câu cũng không được! Rời khỏi khách sạn, Hứa Văn Văn kéo Tiêu Chính Văn vào trong xe mình, sau đó lái thẳng đi. Mà ở một bên khác, quá khứ của Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh bị Hứa Văn Văn bóc trần, bọn họ đâu còn mặt mũi gì mà ở lại ăn cơm nữa? Sau khi Tiêu Chính Văn và Hứa Văn Văn rời đi chưa đầy hai phút thì họ cũng rời đi như chạy thoát thân. Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì mới thở phào một hơi! Đồng thời, nỗi căm hận trong lòng Lý Tiểu Phi đối với Tiêu Chính Văn lại nhiều hơn mấy phần! Hắn và Từ Thanh Thanh quả thực giống như những gì Hứa Văn Văn nói, hồi còn đi học thật sự là hai kẻ hèn không có giới hạn nhất! Thế nhưng hai năm gần đây, dựa vào quan hệ với Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn, bọn họ đã hoàn toàn đổi đời. Chuyện cũ năm đó cũng bị người ta lãng quên đi mất từ lâu. Thế nhưng ai mà ngờ được Hứa Văn Văn lại thân thiết với Tiêu Chính Văn. Hơn nữa còn bởi vì khi trước bọn họ gièm pha Tiêu Chính Văn mà rạch toang vết sẹo cũ trong lòng bọn họ ra. Nỗ lực và lớp nguỵ trang mấy năm nay của họ đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt. Từ giờ về sau, dù bề ngoài người khác có tỏ ra cung kính họ tới đâu thì sâu trong lòng cũng là sự khinh thường thậm tệ! “Tiểu Phi, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!” Từ Thanh Thanh giận tái mặt. “Hừ! Chúng ta không dám động tới Hứa Văn Văn, nhưng chẳng lẽ không dám động tới tên họ Tiêu kia sao? Thật sự cho rằng Vân Kiếm Các Thiên Sơn dễ bị bắt nạt à?” Lý Tiểu Phi nghiến răng, phẫn nộ gầm lên.Tên họ Tiêu này cứ nhắm vào hắn mãi, dù đối phương có lai lịch lớn tới đâu thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bây giờ, võ tông tung hoành thiên hạ, lai lịch của ai còn có thể lớn hơn Thiên Sơn nữa đây? “Tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hứa Văn Văn vẫn luôn không dám xác nhận suy nghĩ này của mình. Ở trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau cũng quá nhiều. Hơn nữa, cô ấy thật sự không thể tin nổi người cứu mình năm đó lại là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn! Đó là vương tước đấy, sao có thể bình dị dễ gần với những kẻ thường dân như họ tới thế? “Tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi mang họ Tiêu, còn về việc có phải vua Bắc Lương hay không thì quan trọng sao?” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Nghe Tiêu Chính Văn nói tới đây, Hứa Văn Văn không ngừng gật đầu. Có những chuyện có thể hỏi sâu, có những chuyện lại không thể hỏi nhiều, dù là một câu cũng không được! Rời khỏi khách sạn, Hứa Văn Văn kéo Tiêu Chính Văn vào trong xe mình, sau đó lái thẳng đi. Mà ở một bên khác, quá khứ của Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh bị Hứa Văn Văn bóc trần, bọn họ đâu còn mặt mũi gì mà ở lại ăn cơm nữa? Sau khi Tiêu Chính Văn và Hứa Văn Văn rời đi chưa đầy hai phút thì họ cũng rời đi như chạy thoát thân. Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì mới thở phào một hơi! Đồng thời, nỗi căm hận trong lòng Lý Tiểu Phi đối với Tiêu Chính Văn lại nhiều hơn mấy phần! Hắn và Từ Thanh Thanh quả thực giống như những gì Hứa Văn Văn nói, hồi còn đi học thật sự là hai kẻ hèn không có giới hạn nhất! Thế nhưng hai năm gần đây, dựa vào quan hệ với Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn, bọn họ đã hoàn toàn đổi đời. Chuyện cũ năm đó cũng bị người ta lãng quên đi mất từ lâu. Thế nhưng ai mà ngờ được Hứa Văn Văn lại thân thiết với Tiêu Chính Văn. Hơn nữa còn bởi vì khi trước bọn họ gièm pha Tiêu Chính Văn mà rạch toang vết sẹo cũ trong lòng bọn họ ra. Nỗ lực và lớp nguỵ trang mấy năm nay của họ đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt. Từ giờ về sau, dù bề ngoài người khác có tỏ ra cung kính họ tới đâu thì sâu trong lòng cũng là sự khinh thường thậm tệ! “Tiểu Phi, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!” Từ Thanh Thanh giận tái mặt. “Hừ! Chúng ta không dám động tới Hứa Văn Văn, nhưng chẳng lẽ không dám động tới tên họ Tiêu kia sao? Thật sự cho rằng Vân Kiếm Các Thiên Sơn dễ bị bắt nạt à?” Lý Tiểu Phi nghiến răng, phẫn nộ gầm lên.Tên họ Tiêu này cứ nhắm vào hắn mãi, dù đối phương có lai lịch lớn tới đâu thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bây giờ, võ tông tung hoành thiên hạ, lai lịch của ai còn có thể lớn hơn Thiên Sơn nữa đây? “Tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Hứa Văn Văn vẫn luôn không dám xác nhận suy nghĩ này của mình. Ở trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau cũng quá nhiều. Hơn nữa, cô ấy thật sự không thể tin nổi người cứu mình năm đó lại là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn! Đó là vương tước đấy, sao có thể bình dị dễ gần với những kẻ thường dân như họ tới thế? “Tôi chỉ có thể nói cho cô biết tôi mang họ Tiêu, còn về việc có phải vua Bắc Lương hay không thì quan trọng sao?” Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Nghe Tiêu Chính Văn nói tới đây, Hứa Văn Văn không ngừng gật đầu. Có những chuyện có thể hỏi sâu, có những chuyện lại không thể hỏi nhiều, dù là một câu cũng không được! Rời khỏi khách sạn, Hứa Văn Văn kéo Tiêu Chính Văn vào trong xe mình, sau đó lái thẳng đi. Mà ở một bên khác, quá khứ của Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh bị Hứa Văn Văn bóc trần, bọn họ đâu còn mặt mũi gì mà ở lại ăn cơm nữa? Sau khi Tiêu Chính Văn và Hứa Văn Văn rời đi chưa đầy hai phút thì họ cũng rời đi như chạy thoát thân. Sau khi hai người rời khỏi khách sạn thì mới thở phào một hơi! Đồng thời, nỗi căm hận trong lòng Lý Tiểu Phi đối với Tiêu Chính Văn lại nhiều hơn mấy phần! Hắn và Từ Thanh Thanh quả thực giống như những gì Hứa Văn Văn nói, hồi còn đi học thật sự là hai kẻ hèn không có giới hạn nhất! Thế nhưng hai năm gần đây, dựa vào quan hệ với Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn, bọn họ đã hoàn toàn đổi đời. Chuyện cũ năm đó cũng bị người ta lãng quên đi mất từ lâu. Thế nhưng ai mà ngờ được Hứa Văn Văn lại thân thiết với Tiêu Chính Văn. Hơn nữa còn bởi vì khi trước bọn họ gièm pha Tiêu Chính Văn mà rạch toang vết sẹo cũ trong lòng bọn họ ra. Nỗ lực và lớp nguỵ trang mấy năm nay của họ đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt. Từ giờ về sau, dù bề ngoài người khác có tỏ ra cung kính họ tới đâu thì sâu trong lòng cũng là sự khinh thường thậm tệ! “Tiểu Phi, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!” Từ Thanh Thanh giận tái mặt. “Hừ! Chúng ta không dám động tới Hứa Văn Văn, nhưng chẳng lẽ không dám động tới tên họ Tiêu kia sao? Thật sự cho rằng Vân Kiếm Các Thiên Sơn dễ bị bắt nạt à?” Lý Tiểu Phi nghiến răng, phẫn nộ gầm lên.Tên họ Tiêu này cứ nhắm vào hắn mãi, dù đối phương có lai lịch lớn tới đâu thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bây giờ, võ tông tung hoành thiên hạ, lai lịch của ai còn có thể lớn hơn Thiên Sơn nữa đây? “Tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này!”