Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2428
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Từ Thanh Thanh bên cạnh lúc này cũng tức tối nghiến răng nghiến lợi. Loại trà xanh giống như cô ta, sợ nhất là bị người ta bóc trần quá khứ. Hứa Văn Văn dù xét trên phương diện nào thì cũng là người mà cô ta không thể đắc tội được! Vậy nên cô ta chỉ đành trút hết lửa giận lên trên đầu Tiêu Chính Văn. “Yên tâm đi, tôi đã gửi tin nhắn đi rồi, chắc là người của tôi đang trên đường đến! Tiệm ngọc của hắn đừng hòng buôn bán được tiếp!” Lý Tiểu Phi đắc ý cười lạnh lùng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn ban nãy, hắn đã gửi một tin nhắn cho người quản lý của Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn. Ngoài ra còn đặc biệt nói rõ hung thủ giết chết người của Thiên Sơn lần trước chỉ là một ông chủ tiệm ngọc ở Sơn Thành mà thôi. Từ Thanh Thanh bật cười: “Hừ, dù có giết sạch cả nhà của hắn thì cũng là do hắn tự chuốc lấy, ai bảo hắn cứ phải đối đầu với chúng ta cơ chứ!” Nghe nói cả nhà Tiêu Chính Văn đều bị Thiên Sơn cử sát thủ tới giết sạch, lửa giận trong lòng Từ Thanh Thanh cũng nguôi đi không ít. … Lúc này, bên trong tiệm ngọc chỉ có mấy nhân viên làm thêm và Chu Lâm Lâm đang trông tiệm. Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều không có mặt. Mấy nhân viên đang túm tụm lại với nhau buôn chuyện, Chu Lâm Lâm ngồi lướt điện thoại giết thời gian. Trong tiệm lạnh tanh, thậm chí ngay cả một khách hàng cũng không có. Chính vào lúc này, ba người đàn ông trung niên mặc đạo bào đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hai nhân viên vừa định chạy ra đón tiếp thì đã bị Chu Lâm Lâm vội vàng ngăn lại. Nhà họ Chu cũng là thế gia võ thuật, hơn nữa sau khi linh khí phục hồi, Chu Lâm Lâm vốn dĩ đang có thực lực ở cảnh giới chủ soái ba sao bây giờ đã đột phá lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao từ lâu! Mặc dù thường ngày cô ta chẳng có khác biệt gì so với những nam nữ thanh niên bình thường, thế nhưng thực lực vẫn còn đó. Mấy người này vừa mới bước vào cửa, Chu Lâm Lâm đã cảm nhận được sát khí nồng đậm! “Mấy vị, thật sự xin lỗi, hôm nay ông chủ không ở đây, cửa tiệm chúng tôi không mở cửa!” Chu Lâm Lâm lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trung niên kia rồi cất lời. Thấy mấy người này ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương hai sao, bất cứ ai cũng không phải kẻ yếu. Lúc Chu Lâm Lâm vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên trong số đó đột nhiên tung đạo bào, con dao ngắn ước chừng nửa mét trong tay lập tức lao thẳng về phía ngực của Chu Lâm Lâm. Nửa tiếng đồng hồ sau, khi Tiêu Chính Văn trở về tiệm ngọc, tất cả sớm đã quay về với dáng vẻ tĩnh lặng.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Từ Thanh Thanh bên cạnh lúc này cũng tức tối nghiến răng nghiến lợi. Loại trà xanh giống như cô ta, sợ nhất là bị người ta bóc trần quá khứ. Hứa Văn Văn dù xét trên phương diện nào thì cũng là người mà cô ta không thể đắc tội được! Vậy nên cô ta chỉ đành trút hết lửa giận lên trên đầu Tiêu Chính Văn. “Yên tâm đi, tôi đã gửi tin nhắn đi rồi, chắc là người của tôi đang trên đường đến! Tiệm ngọc của hắn đừng hòng buôn bán được tiếp!” Lý Tiểu Phi đắc ý cười lạnh lùng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn ban nãy, hắn đã gửi một tin nhắn cho người quản lý của Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn. Ngoài ra còn đặc biệt nói rõ hung thủ giết chết người của Thiên Sơn lần trước chỉ là một ông chủ tiệm ngọc ở Sơn Thành mà thôi. Từ Thanh Thanh bật cười: “Hừ, dù có giết sạch cả nhà của hắn thì cũng là do hắn tự chuốc lấy, ai bảo hắn cứ phải đối đầu với chúng ta cơ chứ!” Nghe nói cả nhà Tiêu Chính Văn đều bị Thiên Sơn cử sát thủ tới giết sạch, lửa giận trong lòng Từ Thanh Thanh cũng nguôi đi không ít. … Lúc này, bên trong tiệm ngọc chỉ có mấy nhân viên làm thêm và Chu Lâm Lâm đang trông tiệm. Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều không có mặt. Mấy nhân viên đang túm tụm lại với nhau buôn chuyện, Chu Lâm Lâm ngồi lướt điện thoại giết thời gian. Trong tiệm lạnh tanh, thậm chí ngay cả một khách hàng cũng không có. Chính vào lúc này, ba người đàn ông trung niên mặc đạo bào đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hai nhân viên vừa định chạy ra đón tiếp thì đã bị Chu Lâm Lâm vội vàng ngăn lại. Nhà họ Chu cũng là thế gia võ thuật, hơn nữa sau khi linh khí phục hồi, Chu Lâm Lâm vốn dĩ đang có thực lực ở cảnh giới chủ soái ba sao bây giờ đã đột phá lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao từ lâu! Mặc dù thường ngày cô ta chẳng có khác biệt gì so với những nam nữ thanh niên bình thường, thế nhưng thực lực vẫn còn đó. Mấy người này vừa mới bước vào cửa, Chu Lâm Lâm đã cảm nhận được sát khí nồng đậm! “Mấy vị, thật sự xin lỗi, hôm nay ông chủ không ở đây, cửa tiệm chúng tôi không mở cửa!” Chu Lâm Lâm lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trung niên kia rồi cất lời. Thấy mấy người này ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương hai sao, bất cứ ai cũng không phải kẻ yếu. Lúc Chu Lâm Lâm vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên trong số đó đột nhiên tung đạo bào, con dao ngắn ước chừng nửa mét trong tay lập tức lao thẳng về phía ngực của Chu Lâm Lâm. Nửa tiếng đồng hồ sau, khi Tiêu Chính Văn trở về tiệm ngọc, tất cả sớm đã quay về với dáng vẻ tĩnh lặng.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Từ Thanh Thanh bên cạnh lúc này cũng tức tối nghiến răng nghiến lợi. Loại trà xanh giống như cô ta, sợ nhất là bị người ta bóc trần quá khứ. Hứa Văn Văn dù xét trên phương diện nào thì cũng là người mà cô ta không thể đắc tội được! Vậy nên cô ta chỉ đành trút hết lửa giận lên trên đầu Tiêu Chính Văn. “Yên tâm đi, tôi đã gửi tin nhắn đi rồi, chắc là người của tôi đang trên đường đến! Tiệm ngọc của hắn đừng hòng buôn bán được tiếp!” Lý Tiểu Phi đắc ý cười lạnh lùng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn ban nãy, hắn đã gửi một tin nhắn cho người quản lý của Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn. Ngoài ra còn đặc biệt nói rõ hung thủ giết chết người của Thiên Sơn lần trước chỉ là một ông chủ tiệm ngọc ở Sơn Thành mà thôi. Từ Thanh Thanh bật cười: “Hừ, dù có giết sạch cả nhà của hắn thì cũng là do hắn tự chuốc lấy, ai bảo hắn cứ phải đối đầu với chúng ta cơ chứ!” Nghe nói cả nhà Tiêu Chính Văn đều bị Thiên Sơn cử sát thủ tới giết sạch, lửa giận trong lòng Từ Thanh Thanh cũng nguôi đi không ít. … Lúc này, bên trong tiệm ngọc chỉ có mấy nhân viên làm thêm và Chu Lâm Lâm đang trông tiệm. Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều không có mặt. Mấy nhân viên đang túm tụm lại với nhau buôn chuyện, Chu Lâm Lâm ngồi lướt điện thoại giết thời gian. Trong tiệm lạnh tanh, thậm chí ngay cả một khách hàng cũng không có. Chính vào lúc này, ba người đàn ông trung niên mặc đạo bào đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hai nhân viên vừa định chạy ra đón tiếp thì đã bị Chu Lâm Lâm vội vàng ngăn lại. Nhà họ Chu cũng là thế gia võ thuật, hơn nữa sau khi linh khí phục hồi, Chu Lâm Lâm vốn dĩ đang có thực lực ở cảnh giới chủ soái ba sao bây giờ đã đột phá lên cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao từ lâu! Mặc dù thường ngày cô ta chẳng có khác biệt gì so với những nam nữ thanh niên bình thường, thế nhưng thực lực vẫn còn đó. Mấy người này vừa mới bước vào cửa, Chu Lâm Lâm đã cảm nhận được sát khí nồng đậm! “Mấy vị, thật sự xin lỗi, hôm nay ông chủ không ở đây, cửa tiệm chúng tôi không mở cửa!” Chu Lâm Lâm lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trung niên kia rồi cất lời. Thấy mấy người này ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương hai sao, bất cứ ai cũng không phải kẻ yếu. Lúc Chu Lâm Lâm vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên trong số đó đột nhiên tung đạo bào, con dao ngắn ước chừng nửa mét trong tay lập tức lao thẳng về phía ngực của Chu Lâm Lâm. Nửa tiếng đồng hồ sau, khi Tiêu Chính Văn trở về tiệm ngọc, tất cả sớm đã quay về với dáng vẻ tĩnh lặng.