Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 2701
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Một giây sau, Tiêu Chính Văn vung tay loại bỏ màn ánh sáng màu vàng đó! “Xung Tiêu Tử, không phải ông bảo tôi đến tìm ông sao? Tôi tới rồi đây!” Tiêu Chính Văn bình thản cười nói. Lúc này, bên trên bậc đá, ngoài trừ những vũng máu lênh láng thì chính là hàng nghìn cái xác, khung cảnh vô cùng lộn xộn! “Không phải tôi chưa từng cho mấy người cơ hội, bảo mấy người tới Long Kinh đền tội, chẳng phải do Tiêu Chính Văn tôi sợ mấy người mà là muốn cho mấy người một cơ hội để lập công chuộc tội!” “Thế nhưng, nếu như mấy người không biết quý trọng, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi cũng tuyệt đối không nhẹ tay!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc. Ngay tức thì, mấy tông môn vẫn chưa tới Long Kinh đền tội trong võ tông gần như cùng đồng loạt ra khỏi địa bàn của mình để tìm tới Long Kinh! “Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu giết chết hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn! Lẽ nào cậu không sợ bọn họ âm hồn bất tán, tìm cậu báo thù hay sao?” “Kẻ trên người sặc mùi sát khí như cậu, tàn sát hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn chúng tôi, sau này nhất định sẽ không được chết một cách yên ổn đâu!” Xung Tiêu Tử lúc này đã chẳng thể dùng ngôn từ để mô tả về cảm xúc của bản thân được nữa! Bên trong ngọn núi chính của Hoa Sơn có tới hàng chục nghìn đệ tử, thế nhưng lúc này lại chỉ còn sót lại một mình cụ ta! “Hừ! Tôi không được chết yên ổn ư? Trong vòng năm năm qua, đệ tử của Hoa Sơn mấy người tự tay phá hoại bao nhiêu gia đình, lại giết chết bao nhiêu người dân Hoa Quốc, ông có đếm xuể được không?” “Hoa Quốc từ thuở xa xưa đã là một quốc gia trọng lễ nghi, thế nhưng năm đại danh sơn mấy người trước giờ luôn tự cho rằng mình cao hơn người một bậc, tuỳ tiện tàn sát nhân dân, cướp bóc của cải châu báu, chiếm đoạt luôn cả vợ con người ta!” “Những kẻ có hành vi giống loài dã thú như mấy người, lẽ nào còn không đáng giết sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn. “Cậu… cậu có biết bọn họ đều là hy vọng trong tương lai của võ tông Hoa Quốc, là tinh anh bên trong võ tông hay không?” Bốn đại danh sơn ngoại trừ Thiên Sơn ra gần như phẫn nộ mà gầm lên cùng một lúc. “Tinh anh?” Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Loại tinh anh giống như bọn chúng thì càng không thể giữ lại được nữa, lẽ nào cứ để cho bọn chúng chà đạp lên nhân dân hay sao?” Lời này vừa thốt ra, gần như năm đại danh sơn đều cùng trầm mặc! Không một ai trong số họ có thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại máu lạnh tới vậy! Ban đầu, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ nghĩ tới tương lai của Hoa Quốc mà để lại đường lui cho đệ tử trong năm đại danh sơn bọn họ! Thế nhưng thật không ngờ, từ đầu tới cuối, trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có những người dân bình thường của Hoa Quốc! Cũng chính là “nhân dân” mà anh luôn miệng nhắc tới! “Sức sống, biến mất!” Tiêu Chính Văn lập tức vung tay lên, chỉ thấy con rồng lớn màu trắng đột nhiên ngẩng cao đầu, dùng lực hít lấy…
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Một giây sau, Tiêu Chính Văn vung tay loại bỏ màn ánh sáng màu vàng đó! “Xung Tiêu Tử, không phải ông bảo tôi đến tìm ông sao? Tôi tới rồi đây!” Tiêu Chính Văn bình thản cười nói. Lúc này, bên trên bậc đá, ngoài trừ những vũng máu lênh láng thì chính là hàng nghìn cái xác, khung cảnh vô cùng lộn xộn! “Không phải tôi chưa từng cho mấy người cơ hội, bảo mấy người tới Long Kinh đền tội, chẳng phải do Tiêu Chính Văn tôi sợ mấy người mà là muốn cho mấy người một cơ hội để lập công chuộc tội!” “Thế nhưng, nếu như mấy người không biết quý trọng, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi cũng tuyệt đối không nhẹ tay!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc. Ngay tức thì, mấy tông môn vẫn chưa tới Long Kinh đền tội trong võ tông gần như cùng đồng loạt ra khỏi địa bàn của mình để tìm tới Long Kinh! “Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu giết chết hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn! Lẽ nào cậu không sợ bọn họ âm hồn bất tán, tìm cậu báo thù hay sao?” “Kẻ trên người sặc mùi sát khí như cậu, tàn sát hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn chúng tôi, sau này nhất định sẽ không được chết một cách yên ổn đâu!” Xung Tiêu Tử lúc này đã chẳng thể dùng ngôn từ để mô tả về cảm xúc của bản thân được nữa! Bên trong ngọn núi chính của Hoa Sơn có tới hàng chục nghìn đệ tử, thế nhưng lúc này lại chỉ còn sót lại một mình cụ ta! “Hừ! Tôi không được chết yên ổn ư? Trong vòng năm năm qua, đệ tử của Hoa Sơn mấy người tự tay phá hoại bao nhiêu gia đình, lại giết chết bao nhiêu người dân Hoa Quốc, ông có đếm xuể được không?” “Hoa Quốc từ thuở xa xưa đã là một quốc gia trọng lễ nghi, thế nhưng năm đại danh sơn mấy người trước giờ luôn tự cho rằng mình cao hơn người một bậc, tuỳ tiện tàn sát nhân dân, cướp bóc của cải châu báu, chiếm đoạt luôn cả vợ con người ta!” “Những kẻ có hành vi giống loài dã thú như mấy người, lẽ nào còn không đáng giết sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn. “Cậu… cậu có biết bọn họ đều là hy vọng trong tương lai của võ tông Hoa Quốc, là tinh anh bên trong võ tông hay không?” Bốn đại danh sơn ngoại trừ Thiên Sơn ra gần như phẫn nộ mà gầm lên cùng một lúc. “Tinh anh?” Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Loại tinh anh giống như bọn chúng thì càng không thể giữ lại được nữa, lẽ nào cứ để cho bọn chúng chà đạp lên nhân dân hay sao?” Lời này vừa thốt ra, gần như năm đại danh sơn đều cùng trầm mặc! Không một ai trong số họ có thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại máu lạnh tới vậy! Ban đầu, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ nghĩ tới tương lai của Hoa Quốc mà để lại đường lui cho đệ tử trong năm đại danh sơn bọn họ! Thế nhưng thật không ngờ, từ đầu tới cuối, trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có những người dân bình thường của Hoa Quốc! Cũng chính là “nhân dân” mà anh luôn miệng nhắc tới! “Sức sống, biến mất!” Tiêu Chính Văn lập tức vung tay lên, chỉ thấy con rồng lớn màu trắng đột nhiên ngẩng cao đầu, dùng lực hít lấy…
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Một giây sau, Tiêu Chính Văn vung tay loại bỏ màn ánh sáng màu vàng đó! “Xung Tiêu Tử, không phải ông bảo tôi đến tìm ông sao? Tôi tới rồi đây!” Tiêu Chính Văn bình thản cười nói. Lúc này, bên trên bậc đá, ngoài trừ những vũng máu lênh láng thì chính là hàng nghìn cái xác, khung cảnh vô cùng lộn xộn! “Không phải tôi chưa từng cho mấy người cơ hội, bảo mấy người tới Long Kinh đền tội, chẳng phải do Tiêu Chính Văn tôi sợ mấy người mà là muốn cho mấy người một cơ hội để lập công chuộc tội!” “Thế nhưng, nếu như mấy người không biết quý trọng, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi cũng tuyệt đối không nhẹ tay!” Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc. Ngay tức thì, mấy tông môn vẫn chưa tới Long Kinh đền tội trong võ tông gần như cùng đồng loạt ra khỏi địa bàn của mình để tìm tới Long Kinh! “Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu giết chết hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn! Lẽ nào cậu không sợ bọn họ âm hồn bất tán, tìm cậu báo thù hay sao?” “Kẻ trên người sặc mùi sát khí như cậu, tàn sát hàng chục nghìn đệ tử của Hoa Sơn chúng tôi, sau này nhất định sẽ không được chết một cách yên ổn đâu!” Xung Tiêu Tử lúc này đã chẳng thể dùng ngôn từ để mô tả về cảm xúc của bản thân được nữa! Bên trong ngọn núi chính của Hoa Sơn có tới hàng chục nghìn đệ tử, thế nhưng lúc này lại chỉ còn sót lại một mình cụ ta! “Hừ! Tôi không được chết yên ổn ư? Trong vòng năm năm qua, đệ tử của Hoa Sơn mấy người tự tay phá hoại bao nhiêu gia đình, lại giết chết bao nhiêu người dân Hoa Quốc, ông có đếm xuể được không?” “Hoa Quốc từ thuở xa xưa đã là một quốc gia trọng lễ nghi, thế nhưng năm đại danh sơn mấy người trước giờ luôn tự cho rằng mình cao hơn người một bậc, tuỳ tiện tàn sát nhân dân, cướp bóc của cải châu báu, chiếm đoạt luôn cả vợ con người ta!” “Những kẻ có hành vi giống loài dã thú như mấy người, lẽ nào còn không đáng giết sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn. “Cậu… cậu có biết bọn họ đều là hy vọng trong tương lai của võ tông Hoa Quốc, là tinh anh bên trong võ tông hay không?” Bốn đại danh sơn ngoại trừ Thiên Sơn ra gần như phẫn nộ mà gầm lên cùng một lúc. “Tinh anh?” Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Loại tinh anh giống như bọn chúng thì càng không thể giữ lại được nữa, lẽ nào cứ để cho bọn chúng chà đạp lên nhân dân hay sao?” Lời này vừa thốt ra, gần như năm đại danh sơn đều cùng trầm mặc! Không một ai trong số họ có thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại máu lạnh tới vậy! Ban đầu, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ nghĩ tới tương lai của Hoa Quốc mà để lại đường lui cho đệ tử trong năm đại danh sơn bọn họ! Thế nhưng thật không ngờ, từ đầu tới cuối, trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có những người dân bình thường của Hoa Quốc! Cũng chính là “nhân dân” mà anh luôn miệng nhắc tới! “Sức sống, biến mất!” Tiêu Chính Văn lập tức vung tay lên, chỉ thấy con rồng lớn màu trắng đột nhiên ngẩng cao đầu, dùng lực hít lấy…