Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 2836

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Ông Lý đã nói thế, Tiêu Chính Văn nào dám không nghe? Đến lúc đó chỉ cần ông Lý nói một tiếng, Tiêu Chính Văn sẽ đến”. Tiêu Chính Văn lập tức đồng ý. Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Lý Chính Đạo mới thở phào. Có thể đồng ý chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có ý tranh đoạt gì, điều này chắc chắn là tin tức tốt với nhà họ Chu và nhà họ Khổng. Nếu có thể thuận lợi kéo Tiêu Chính Văn về phía họ thì sẽ có thêm nhiều tỉ lệ thắng. Sau khi Lý Chính Đạo tạm biệt Tiêu Chính Văn thì đi thẳng đến trang viên của Chu Thụy Chân. Dù sao người Hoa Quốc có thực lực mạnh nhất ở thánh vực là nhà họ Chu. Mặc dù nhà họ Khổng đã vào thánh vực được mười lăm năm nhưng lại phát triển không thuận lợi lắm. Thế nên dù hợp lực với nhau, nhà họ Khổng cũng chỉ có thể làm người đi theo. Hai nhà họ gần như có thể đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Hoa Quốc ở trong thánh vực. Nếu có thêm Tiêu Chính Văn gia nhập, mặc dù không dám nói có thể càn quét thánh vực, nhưng ít nhất không đến nỗi rơi vào thế yếu. Khi Lý Chính Đạo đến, trong sảnh lớn nhà họ Chu có một người đàn ông trung niên đứng đó. Người đàn ông này có vẻ ngoài nghiêm trang, giữa hai hàng lông mày hiện lên mấy phần kiêu ngạo. Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang thảo luận gì đó với đám người Chu Thụy Chân. Nhìn bóng lưng người này, Lý Chính Đạo lập tức nhận ra đối phương, thế tử nhà họ Khổng – Khổng Tuyên. Là người đại diện của nho gia đương thời, là một trong những thế tử trọng tâm được nhà họ Khổng bồi dưỡng. Nghe nói người này giành mất vị trí của Khổng Khưu. Hôm nay nhìn thấy thế Lý Chính Đạo không khỏi hơi thất vọng. Nhất là vẻ kiêu ngạo của người này khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Sau một lúc do dự, Lý Chính Đạo mới đẩy cửa bước vào. “Cậu Khổng, cậu Chu, ổn cả chứ?” Lý Chính Đạo chắp tay nói với hai người. Thấy người đến là Lý Chính Đạo, Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân đều đứng dậy, mỉm cười nói: “Ông Lý, có trận pháp trợ giúp của ông, chúng tôi lại có thêm sức trợ giúp, mau vào trong”. Nói rồi mọi người nhường sofa cho Lý Chính Đạo ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lý Chính Đạo vội nói: “E là hai người đã hiểu lầm rồi, nhà họ Lý tôi trước giờ không quan tâm đến chuyện của thánh vực, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với gia tộc ở Âu Lục”. “Không phải là nhà họ Lý tôi không muốn giúp mà là tổ tiên của nhà họ Lý từng răn dạy, người nhà họ Lý chỉ có thể bảo vệ nước, không được có tâm ý riêng”. Nghe nói thế sắc mặt Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên hơi đổi, lộ ra vẻ thất vọng. “Nhưng hai vị không cần lo, tôi đã tìm cho hai vị một trợ thủ đắc lực”. Lý Chính Đạo mỉm cười nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Ông Lý đã nói thế, Tiêu Chính Văn nào dám không nghe? Đến lúc đó chỉ cần ông Lý nói một tiếng, Tiêu Chính Văn sẽ đến”. Tiêu Chính Văn lập tức đồng ý. Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Lý Chính Đạo mới thở phào. Có thể đồng ý chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có ý tranh đoạt gì, điều này chắc chắn là tin tức tốt với nhà họ Chu và nhà họ Khổng. Nếu có thể thuận lợi kéo Tiêu Chính Văn về phía họ thì sẽ có thêm nhiều tỉ lệ thắng. Sau khi Lý Chính Đạo tạm biệt Tiêu Chính Văn thì đi thẳng đến trang viên của Chu Thụy Chân. Dù sao người Hoa Quốc có thực lực mạnh nhất ở thánh vực là nhà họ Chu. Mặc dù nhà họ Khổng đã vào thánh vực được mười lăm năm nhưng lại phát triển không thuận lợi lắm. Thế nên dù hợp lực với nhau, nhà họ Khổng cũng chỉ có thể làm người đi theo. Hai nhà họ gần như có thể đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Hoa Quốc ở trong thánh vực. Nếu có thêm Tiêu Chính Văn gia nhập, mặc dù không dám nói có thể càn quét thánh vực, nhưng ít nhất không đến nỗi rơi vào thế yếu. Khi Lý Chính Đạo đến, trong sảnh lớn nhà họ Chu có một người đàn ông trung niên đứng đó. Người đàn ông này có vẻ ngoài nghiêm trang, giữa hai hàng lông mày hiện lên mấy phần kiêu ngạo. Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang thảo luận gì đó với đám người Chu Thụy Chân. Nhìn bóng lưng người này, Lý Chính Đạo lập tức nhận ra đối phương, thế tử nhà họ Khổng – Khổng Tuyên. Là người đại diện của nho gia đương thời, là một trong những thế tử trọng tâm được nhà họ Khổng bồi dưỡng. Nghe nói người này giành mất vị trí của Khổng Khưu. Hôm nay nhìn thấy thế Lý Chính Đạo không khỏi hơi thất vọng. Nhất là vẻ kiêu ngạo của người này khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Sau một lúc do dự, Lý Chính Đạo mới đẩy cửa bước vào. “Cậu Khổng, cậu Chu, ổn cả chứ?” Lý Chính Đạo chắp tay nói với hai người. Thấy người đến là Lý Chính Đạo, Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân đều đứng dậy, mỉm cười nói: “Ông Lý, có trận pháp trợ giúp của ông, chúng tôi lại có thêm sức trợ giúp, mau vào trong”. Nói rồi mọi người nhường sofa cho Lý Chính Đạo ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lý Chính Đạo vội nói: “E là hai người đã hiểu lầm rồi, nhà họ Lý tôi trước giờ không quan tâm đến chuyện của thánh vực, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với gia tộc ở Âu Lục”. “Không phải là nhà họ Lý tôi không muốn giúp mà là tổ tiên của nhà họ Lý từng răn dạy, người nhà họ Lý chỉ có thể bảo vệ nước, không được có tâm ý riêng”. Nghe nói thế sắc mặt Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên hơi đổi, lộ ra vẻ thất vọng. “Nhưng hai vị không cần lo, tôi đã tìm cho hai vị một trợ thủ đắc lực”. Lý Chính Đạo mỉm cười nói.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  “Ông Lý đã nói thế, Tiêu Chính Văn nào dám không nghe? Đến lúc đó chỉ cần ông Lý nói một tiếng, Tiêu Chính Văn sẽ đến”. Tiêu Chính Văn lập tức đồng ý. Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Lý Chính Đạo mới thở phào. Có thể đồng ý chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có ý tranh đoạt gì, điều này chắc chắn là tin tức tốt với nhà họ Chu và nhà họ Khổng. Nếu có thể thuận lợi kéo Tiêu Chính Văn về phía họ thì sẽ có thêm nhiều tỉ lệ thắng. Sau khi Lý Chính Đạo tạm biệt Tiêu Chính Văn thì đi thẳng đến trang viên của Chu Thụy Chân. Dù sao người Hoa Quốc có thực lực mạnh nhất ở thánh vực là nhà họ Chu. Mặc dù nhà họ Khổng đã vào thánh vực được mười lăm năm nhưng lại phát triển không thuận lợi lắm. Thế nên dù hợp lực với nhau, nhà họ Khổng cũng chỉ có thể làm người đi theo. Hai nhà họ gần như có thể đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Hoa Quốc ở trong thánh vực. Nếu có thêm Tiêu Chính Văn gia nhập, mặc dù không dám nói có thể càn quét thánh vực, nhưng ít nhất không đến nỗi rơi vào thế yếu. Khi Lý Chính Đạo đến, trong sảnh lớn nhà họ Chu có một người đàn ông trung niên đứng đó. Người đàn ông này có vẻ ngoài nghiêm trang, giữa hai hàng lông mày hiện lên mấy phần kiêu ngạo. Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang thảo luận gì đó với đám người Chu Thụy Chân. Nhìn bóng lưng người này, Lý Chính Đạo lập tức nhận ra đối phương, thế tử nhà họ Khổng – Khổng Tuyên. Là người đại diện của nho gia đương thời, là một trong những thế tử trọng tâm được nhà họ Khổng bồi dưỡng. Nghe nói người này giành mất vị trí của Khổng Khưu. Hôm nay nhìn thấy thế Lý Chính Đạo không khỏi hơi thất vọng. Nhất là vẻ kiêu ngạo của người này khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Sau một lúc do dự, Lý Chính Đạo mới đẩy cửa bước vào. “Cậu Khổng, cậu Chu, ổn cả chứ?” Lý Chính Đạo chắp tay nói với hai người. Thấy người đến là Lý Chính Đạo, Khổng Tuyên và Chu Thụy Chân đều đứng dậy, mỉm cười nói: “Ông Lý, có trận pháp trợ giúp của ông, chúng tôi lại có thêm sức trợ giúp, mau vào trong”. Nói rồi mọi người nhường sofa cho Lý Chính Đạo ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lý Chính Đạo vội nói: “E là hai người đã hiểu lầm rồi, nhà họ Lý tôi trước giờ không quan tâm đến chuyện của thánh vực, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp với gia tộc ở Âu Lục”. “Không phải là nhà họ Lý tôi không muốn giúp mà là tổ tiên của nhà họ Lý từng răn dạy, người nhà họ Lý chỉ có thể bảo vệ nước, không được có tâm ý riêng”. Nghe nói thế sắc mặt Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên hơi đổi, lộ ra vẻ thất vọng. “Nhưng hai vị không cần lo, tôi đã tìm cho hai vị một trợ thủ đắc lực”. Lý Chính Đạo mỉm cười nói.

Chương 2836