Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3070
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trước đó, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến trong mắt ông ta. Nhưng bây giờ, hình bóng ấy thật đáng sợ! Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn vung tay lên đã có thể hủy diệt trời đất, cảm giác sợ hãi tột độ này khiến Điều Thương Hải gần như phát điên. “Không! Không thể nào!” Đôi mắt của Điền Thương Hải nhìn Tiêu Chính Văn với sự kinh hãi không gì sánh được, ý chí chiến đấu cũng tiêu tan. Dù có chấp nhận hiện thực trước mắt hay không thì cũng phải chiến đấu một trận sinh tử với Tiêu Chính Văn. Mùi máu tanh vô tận bỗng chốc tỏa ra, thậm chí còn bao trùm cả thành phố Sơn Thành. Lớp áo giáp trên người Tiêu Chính Văn ánh lên từng vệt máu, vô cùng kỳ lạ. “Đến lượt ông rồi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không hề có một chút cảm xúc nào. Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung nắm đấm, đồng thời, Điền Thương Hải cũng vội vã đấm đáp trả. Lúc này, ông ta đã không còn đường lui rồi. Sao Tiêu Chính Văn có thể để ông ta trốn thoát được! “Bùm!” Hai nắm đấm va chạm, Điền Thương Hải bị hất bay ngược ra sau. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng không nương tay nữa, phóng người bay theo Điền Thương Hải ra ngoài rồi lại tung cú đấm. Mỗi cú đấm của Tiêu Chính Văn đều vô cùng hiểm ác, khí thế ngất trời. Chỉ với một cú đấm, áo giáp của Điền Thương Hải đã bị xé toạc, máu từ vết thương chảy xuống. “Bụp bụp bụp!” Tiêu Chính Văn đấm Điền Thương Hải hết cú này đến cú khác, cơ thể anh tiến lên không ngừng. Chưa đầy một khắc, Điền Thương Hải đã bị đánh tan nát. “Rầm!” Cuối cùng, cơ thể Điền Thương Hải đâm vào một ngọn núi lớn, đánh sập cả nửa đỉnh núi. Ông ta yếu ớt nhìn Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, cơ thể ông ta đã bị đánh tan nát, nằm trên mặt đất giống như một khối thịt thối không xương cốt, đến nhúc nhích một ngón tay cũng khó như lên trời. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Lục Tiểu Thiến cũng sững sờ tại chỗ, không dám thở mạnh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trước đó, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến trong mắt ông ta. Nhưng bây giờ, hình bóng ấy thật đáng sợ! Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn vung tay lên đã có thể hủy diệt trời đất, cảm giác sợ hãi tột độ này khiến Điều Thương Hải gần như phát điên. “Không! Không thể nào!” Đôi mắt của Điền Thương Hải nhìn Tiêu Chính Văn với sự kinh hãi không gì sánh được, ý chí chiến đấu cũng tiêu tan. Dù có chấp nhận hiện thực trước mắt hay không thì cũng phải chiến đấu một trận sinh tử với Tiêu Chính Văn. Mùi máu tanh vô tận bỗng chốc tỏa ra, thậm chí còn bao trùm cả thành phố Sơn Thành. Lớp áo giáp trên người Tiêu Chính Văn ánh lên từng vệt máu, vô cùng kỳ lạ. “Đến lượt ông rồi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không hề có một chút cảm xúc nào. Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung nắm đấm, đồng thời, Điền Thương Hải cũng vội vã đấm đáp trả. Lúc này, ông ta đã không còn đường lui rồi. Sao Tiêu Chính Văn có thể để ông ta trốn thoát được! “Bùm!” Hai nắm đấm va chạm, Điền Thương Hải bị hất bay ngược ra sau. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng không nương tay nữa, phóng người bay theo Điền Thương Hải ra ngoài rồi lại tung cú đấm. Mỗi cú đấm của Tiêu Chính Văn đều vô cùng hiểm ác, khí thế ngất trời. Chỉ với một cú đấm, áo giáp của Điền Thương Hải đã bị xé toạc, máu từ vết thương chảy xuống. “Bụp bụp bụp!” Tiêu Chính Văn đấm Điền Thương Hải hết cú này đến cú khác, cơ thể anh tiến lên không ngừng. Chưa đầy một khắc, Điền Thương Hải đã bị đánh tan nát. “Rầm!” Cuối cùng, cơ thể Điền Thương Hải đâm vào một ngọn núi lớn, đánh sập cả nửa đỉnh núi. Ông ta yếu ớt nhìn Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, cơ thể ông ta đã bị đánh tan nát, nằm trên mặt đất giống như một khối thịt thối không xương cốt, đến nhúc nhích một ngón tay cũng khó như lên trời. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Lục Tiểu Thiến cũng sững sờ tại chỗ, không dám thở mạnh.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Trước đó, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến trong mắt ông ta. Nhưng bây giờ, hình bóng ấy thật đáng sợ! Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn vung tay lên đã có thể hủy diệt trời đất, cảm giác sợ hãi tột độ này khiến Điều Thương Hải gần như phát điên. “Không! Không thể nào!” Đôi mắt của Điền Thương Hải nhìn Tiêu Chính Văn với sự kinh hãi không gì sánh được, ý chí chiến đấu cũng tiêu tan. Dù có chấp nhận hiện thực trước mắt hay không thì cũng phải chiến đấu một trận sinh tử với Tiêu Chính Văn. Mùi máu tanh vô tận bỗng chốc tỏa ra, thậm chí còn bao trùm cả thành phố Sơn Thành. Lớp áo giáp trên người Tiêu Chính Văn ánh lên từng vệt máu, vô cùng kỳ lạ. “Đến lượt ông rồi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không hề có một chút cảm xúc nào. Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung nắm đấm, đồng thời, Điền Thương Hải cũng vội vã đấm đáp trả. Lúc này, ông ta đã không còn đường lui rồi. Sao Tiêu Chính Văn có thể để ông ta trốn thoát được! “Bùm!” Hai nắm đấm va chạm, Điền Thương Hải bị hất bay ngược ra sau. Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng không nương tay nữa, phóng người bay theo Điền Thương Hải ra ngoài rồi lại tung cú đấm. Mỗi cú đấm của Tiêu Chính Văn đều vô cùng hiểm ác, khí thế ngất trời. Chỉ với một cú đấm, áo giáp của Điền Thương Hải đã bị xé toạc, máu từ vết thương chảy xuống. “Bụp bụp bụp!” Tiêu Chính Văn đấm Điền Thương Hải hết cú này đến cú khác, cơ thể anh tiến lên không ngừng. Chưa đầy một khắc, Điền Thương Hải đã bị đánh tan nát. “Rầm!” Cuối cùng, cơ thể Điền Thương Hải đâm vào một ngọn núi lớn, đánh sập cả nửa đỉnh núi. Ông ta yếu ớt nhìn Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, cơ thể ông ta đã bị đánh tan nát, nằm trên mặt đất giống như một khối thịt thối không xương cốt, đến nhúc nhích một ngón tay cũng khó như lên trời. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Lục Tiểu Thiến cũng sững sờ tại chỗ, không dám thở mạnh.