Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3071
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, chỉ một chiêu đã hạ gục Huyết Ma Đồ, ngay cả xương cũng không còn sót lại. Mà bây giờ, ngay cả một bị hầu tước huyết tộc cũng bị đánh đến không còn sức lực chống trả, thậm chí còn biến thành đống thịt nát. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn như bình thường, vô cùng khí thế giống như một vị thần giáng thế. Một mình ép đám người huyết tộc không ngóc đầu lên được. Loại khí thế bất khả chiến bại này cực kỳ hiếm thấy ngay cả trong đám cường giả vùng ngoài lãnh thổ. Tiêu Chính Văn liếc nhìn Điền Thương Hải đang sống dở chết dở, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Thiến. Chỉ riêng cái nhìn này thôi đã khiến khuôn mặt của Lục Tiểu Thiến tái nhợt như tờ giấy, mí mắt cô ta giật giật, lông trên người dựng đứng. “Tiêu… À, vua Bắc Lương, huyết tộc chúng tôi sẽ ngừng truy bắt nhà họ Chu và nhà họ Lý, chỉ cần anh Tiêu đồng ý…” Lục Tiểu Thiến còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này, cô có tư cách gì mà dám đàm phán với tôi?” Cái gì? Lục Tiểu Thiến thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, lẽ nào Tiêu Chính Văn định… “Vua Bắc Lương, anh… anh định làm gì? Lẽ nào anh muốn giết tôi sao?” Lục Tiểu Thiến là con gái lớn nhà họ Lục, cho dù các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều vô cùng muốn giết cô ta, nhưng cũng không có ai dám dễ dàng động đến cô ta. Đây là lý do vì sao cô ta dám dẫn người đến Sơn Thành. “Kẻ giết người bị người ta giết cũng đáng!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Thế nào? Cô Lục không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” “Tiêu Chính Văn!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền tới, Thiên Minh Tử luôn ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lên tiếng. Một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng lên trời, hướng về phía Sơn Thành. Thiên Minh Tử biết rõ, quân cứu viện sắp đến cho nên ông ta không còn sợ bất kỳ ai nữa. Thiên Minh Tử vừa dứt lời, ông ta đã đến chỗ Tiêu Chính Văn và Lục Tiểu Thiến. “Dừng tay? Bản soái muốn làm gì, đến lượt một con kiến như ông chen vào sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu nên biết cô ta là con gái lớn nhà họ Lục! Giết cô ta chắc chắn sẽ mang lại tai họa lớn cho Hoa Quốc!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, chỉ một chiêu đã hạ gục Huyết Ma Đồ, ngay cả xương cũng không còn sót lại. Mà bây giờ, ngay cả một bị hầu tước huyết tộc cũng bị đánh đến không còn sức lực chống trả, thậm chí còn biến thành đống thịt nát. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn như bình thường, vô cùng khí thế giống như một vị thần giáng thế. Một mình ép đám người huyết tộc không ngóc đầu lên được. Loại khí thế bất khả chiến bại này cực kỳ hiếm thấy ngay cả trong đám cường giả vùng ngoài lãnh thổ. Tiêu Chính Văn liếc nhìn Điền Thương Hải đang sống dở chết dở, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Thiến. Chỉ riêng cái nhìn này thôi đã khiến khuôn mặt của Lục Tiểu Thiến tái nhợt như tờ giấy, mí mắt cô ta giật giật, lông trên người dựng đứng. “Tiêu… À, vua Bắc Lương, huyết tộc chúng tôi sẽ ngừng truy bắt nhà họ Chu và nhà họ Lý, chỉ cần anh Tiêu đồng ý…” Lục Tiểu Thiến còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này, cô có tư cách gì mà dám đàm phán với tôi?” Cái gì? Lục Tiểu Thiến thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, lẽ nào Tiêu Chính Văn định… “Vua Bắc Lương, anh… anh định làm gì? Lẽ nào anh muốn giết tôi sao?” Lục Tiểu Thiến là con gái lớn nhà họ Lục, cho dù các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều vô cùng muốn giết cô ta, nhưng cũng không có ai dám dễ dàng động đến cô ta. Đây là lý do vì sao cô ta dám dẫn người đến Sơn Thành. “Kẻ giết người bị người ta giết cũng đáng!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Thế nào? Cô Lục không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” “Tiêu Chính Văn!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền tới, Thiên Minh Tử luôn ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lên tiếng. Một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng lên trời, hướng về phía Sơn Thành. Thiên Minh Tử biết rõ, quân cứu viện sắp đến cho nên ông ta không còn sợ bất kỳ ai nữa. Thiên Minh Tử vừa dứt lời, ông ta đã đến chỗ Tiêu Chính Văn và Lục Tiểu Thiến. “Dừng tay? Bản soái muốn làm gì, đến lượt một con kiến như ông chen vào sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu nên biết cô ta là con gái lớn nhà họ Lục! Giết cô ta chắc chắn sẽ mang lại tai họa lớn cho Hoa Quốc!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, chỉ một chiêu đã hạ gục Huyết Ma Đồ, ngay cả xương cũng không còn sót lại. Mà bây giờ, ngay cả một bị hầu tước huyết tộc cũng bị đánh đến không còn sức lực chống trả, thậm chí còn biến thành đống thịt nát. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn như bình thường, vô cùng khí thế giống như một vị thần giáng thế. Một mình ép đám người huyết tộc không ngóc đầu lên được. Loại khí thế bất khả chiến bại này cực kỳ hiếm thấy ngay cả trong đám cường giả vùng ngoài lãnh thổ. Tiêu Chính Văn liếc nhìn Điền Thương Hải đang sống dở chết dở, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Thiến. Chỉ riêng cái nhìn này thôi đã khiến khuôn mặt của Lục Tiểu Thiến tái nhợt như tờ giấy, mí mắt cô ta giật giật, lông trên người dựng đứng. “Tiêu… À, vua Bắc Lương, huyết tộc chúng tôi sẽ ngừng truy bắt nhà họ Chu và nhà họ Lý, chỉ cần anh Tiêu đồng ý…” Lục Tiểu Thiến còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này, cô có tư cách gì mà dám đàm phán với tôi?” Cái gì? Lục Tiểu Thiến thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, lẽ nào Tiêu Chính Văn định… “Vua Bắc Lương, anh… anh định làm gì? Lẽ nào anh muốn giết tôi sao?” Lục Tiểu Thiến là con gái lớn nhà họ Lục, cho dù các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều vô cùng muốn giết cô ta, nhưng cũng không có ai dám dễ dàng động đến cô ta. Đây là lý do vì sao cô ta dám dẫn người đến Sơn Thành. “Kẻ giết người bị người ta giết cũng đáng!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Thế nào? Cô Lục không hiểu đạo lý đơn giản này sao?” “Tiêu Chính Văn!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền tới, Thiên Minh Tử luôn ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lên tiếng. Một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng lên trời, hướng về phía Sơn Thành. Thiên Minh Tử biết rõ, quân cứu viện sắp đến cho nên ông ta không còn sợ bất kỳ ai nữa. Thiên Minh Tử vừa dứt lời, ông ta đã đến chỗ Tiêu Chính Văn và Lục Tiểu Thiến. “Dừng tay? Bản soái muốn làm gì, đến lượt một con kiến như ông chen vào sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp. “Tiêu Chính Văn, cậu nên biết cô ta là con gái lớn nhà họ Lục! Giết cô ta chắc chắn sẽ mang lại tai họa lớn cho Hoa Quốc!”