Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 3172

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Thấy thanh kiếm dài đó sắp đâm đến trước ngực, Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý giơ tay lên, sau đó lấy hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm. Ánh sáng màu vàng chói mắt lưu động trong hư không, uy thế mạnh mẽ bị Tiêu Chính Văn hóa giải. Sức mạnh vốn dĩ có thể hủy diệt trời đất lại biến mất không còn tồn tại chỉ trong tích tắc. “Không! Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể làm được…” Kỵ sĩ Thánh Điện sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn. Mặc dù đòn tấn công này của hắn chưa chắc có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn, nhưng chắc chắn không thể bị anh hóa giải dễ dàng như thế. “Không thể? Trên thế giới này có quá nhiều thứ anh không thể giải thích được”. Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, thanh kiếm dài đó đâm thẳng về phía Hodar đang ở phía sau. Lúc này ba người đã không muốn nghĩ quá nhiều nữa. Hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn thấp hơn họ một tầng cảnh giới, nhưng có thể khiến bọn họ xoay mòng mòng, nếu cho thêm thời gian, còn ai có thể làm gì được cậu ta? Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt tai họa đau đầu Tiêu Chính Văn này. Nhưng vừa rồi Hodar vẫn còn nắm chắc phần thắng, vẫn chưa thể đánh trúng vào phía sau Tiêu Chính Văn thì bỗng bị một thanh kiếm dài màu vàng đâm đến. “Xoẹt!” Một luồng sáng vàng phản chiếu vào mắt ông ta, Hodar nghiêng người sang một bên theo bản năng, mặc dù tránh được nguy hiểm, nhưng đầu vai trái lại bị cắt một đường khá sâu, có thể nhìn thấy xương. Máu chảy ra, đau đến mức Hodar phải kêu oai oái, cơ thể văng ngược về sau. Nhìn thấy cảnh tượng này, Joseph cắn vỡ ngón tay giữa, sau đó một luồng mảng sao sáu cánh trực tiếp rơi xuống, như thể một tấm lưới lớn bao lấy Tiêu Chính Văn vào trong đó. Lúc này tất cả mọi người đều không còn để ý đến mấy chi tiết đó nữa, trận chiến này quả thật quá mức đặc sắc, có thể cả đời họ cũng không có cơ hội học hỏi nhiều như vậy. Thấy một mình Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây tấn công của ba người Joseph nhưng lại có thể ứng phó một cách tự nhiên, thậm chí còn liên tục làm hai người bị thương. Một chút cảm giác ưu việt vẫn còn sót lại của các thế tử cũng dần bị giẫm đạp vỡ thành từng mảnh. Đám người Joseph cũng càng đánh càng hoảng hốt, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã vượt xa nhận thức của họ. Lúc này ngay cả kỵ sĩ Thánh Điện cũng bị đánh đến mức đẫm máu. “Vút!” Tiêu Chính Văn lại đánh một cú trúng ngực Hodar khiến Hodar văng ra xa mấy chục mét, thậm chí ngọn núi nhỏ phía sau anh cũng bị anh đánh thành đống gạch vụn. Lúc này phần áo giáp trước ngực của hắn cũng trở nên nát bấy, nào còn nửa phần khí thế lúc nãy?“Chẳng phải các ông nói muốn giết tôi sao? Đây này! Ba người các ông bắt tay với nhau thì thế nào! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi tiễn các ông một đoạn”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Thấy thanh kiếm dài đó sắp đâm đến trước ngực, Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý giơ tay lên, sau đó lấy hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm. Ánh sáng màu vàng chói mắt lưu động trong hư không, uy thế mạnh mẽ bị Tiêu Chính Văn hóa giải. Sức mạnh vốn dĩ có thể hủy diệt trời đất lại biến mất không còn tồn tại chỉ trong tích tắc. “Không! Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể làm được…” Kỵ sĩ Thánh Điện sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn. Mặc dù đòn tấn công này của hắn chưa chắc có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn, nhưng chắc chắn không thể bị anh hóa giải dễ dàng như thế. “Không thể? Trên thế giới này có quá nhiều thứ anh không thể giải thích được”. Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, thanh kiếm dài đó đâm thẳng về phía Hodar đang ở phía sau. Lúc này ba người đã không muốn nghĩ quá nhiều nữa. Hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn thấp hơn họ một tầng cảnh giới, nhưng có thể khiến bọn họ xoay mòng mòng, nếu cho thêm thời gian, còn ai có thể làm gì được cậu ta? Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt tai họa đau đầu Tiêu Chính Văn này. Nhưng vừa rồi Hodar vẫn còn nắm chắc phần thắng, vẫn chưa thể đánh trúng vào phía sau Tiêu Chính Văn thì bỗng bị một thanh kiếm dài màu vàng đâm đến. “Xoẹt!” Một luồng sáng vàng phản chiếu vào mắt ông ta, Hodar nghiêng người sang một bên theo bản năng, mặc dù tránh được nguy hiểm, nhưng đầu vai trái lại bị cắt một đường khá sâu, có thể nhìn thấy xương. Máu chảy ra, đau đến mức Hodar phải kêu oai oái, cơ thể văng ngược về sau. Nhìn thấy cảnh tượng này, Joseph cắn vỡ ngón tay giữa, sau đó một luồng mảng sao sáu cánh trực tiếp rơi xuống, như thể một tấm lưới lớn bao lấy Tiêu Chính Văn vào trong đó. Lúc này tất cả mọi người đều không còn để ý đến mấy chi tiết đó nữa, trận chiến này quả thật quá mức đặc sắc, có thể cả đời họ cũng không có cơ hội học hỏi nhiều như vậy. Thấy một mình Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây tấn công của ba người Joseph nhưng lại có thể ứng phó một cách tự nhiên, thậm chí còn liên tục làm hai người bị thương. Một chút cảm giác ưu việt vẫn còn sót lại của các thế tử cũng dần bị giẫm đạp vỡ thành từng mảnh. Đám người Joseph cũng càng đánh càng hoảng hốt, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã vượt xa nhận thức của họ. Lúc này ngay cả kỵ sĩ Thánh Điện cũng bị đánh đến mức đẫm máu. “Vút!” Tiêu Chính Văn lại đánh một cú trúng ngực Hodar khiến Hodar văng ra xa mấy chục mét, thậm chí ngọn núi nhỏ phía sau anh cũng bị anh đánh thành đống gạch vụn. Lúc này phần áo giáp trước ngực của hắn cũng trở nên nát bấy, nào còn nửa phần khí thế lúc nãy?“Chẳng phải các ông nói muốn giết tôi sao? Đây này! Ba người các ông bắt tay với nhau thì thế nào! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi tiễn các ông một đoạn”.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.  Thấy thanh kiếm dài đó sắp đâm đến trước ngực, Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý giơ tay lên, sau đó lấy hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm. Ánh sáng màu vàng chói mắt lưu động trong hư không, uy thế mạnh mẽ bị Tiêu Chính Văn hóa giải. Sức mạnh vốn dĩ có thể hủy diệt trời đất lại biến mất không còn tồn tại chỉ trong tích tắc. “Không! Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể làm được…” Kỵ sĩ Thánh Điện sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn. Mặc dù đòn tấn công này của hắn chưa chắc có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn, nhưng chắc chắn không thể bị anh hóa giải dễ dàng như thế. “Không thể? Trên thế giới này có quá nhiều thứ anh không thể giải thích được”. Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, thanh kiếm dài đó đâm thẳng về phía Hodar đang ở phía sau. Lúc này ba người đã không muốn nghĩ quá nhiều nữa. Hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn thấp hơn họ một tầng cảnh giới, nhưng có thể khiến bọn họ xoay mòng mòng, nếu cho thêm thời gian, còn ai có thể làm gì được cậu ta? Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt tai họa đau đầu Tiêu Chính Văn này. Nhưng vừa rồi Hodar vẫn còn nắm chắc phần thắng, vẫn chưa thể đánh trúng vào phía sau Tiêu Chính Văn thì bỗng bị một thanh kiếm dài màu vàng đâm đến. “Xoẹt!” Một luồng sáng vàng phản chiếu vào mắt ông ta, Hodar nghiêng người sang một bên theo bản năng, mặc dù tránh được nguy hiểm, nhưng đầu vai trái lại bị cắt một đường khá sâu, có thể nhìn thấy xương. Máu chảy ra, đau đến mức Hodar phải kêu oai oái, cơ thể văng ngược về sau. Nhìn thấy cảnh tượng này, Joseph cắn vỡ ngón tay giữa, sau đó một luồng mảng sao sáu cánh trực tiếp rơi xuống, như thể một tấm lưới lớn bao lấy Tiêu Chính Văn vào trong đó. Lúc này tất cả mọi người đều không còn để ý đến mấy chi tiết đó nữa, trận chiến này quả thật quá mức đặc sắc, có thể cả đời họ cũng không có cơ hội học hỏi nhiều như vậy. Thấy một mình Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây tấn công của ba người Joseph nhưng lại có thể ứng phó một cách tự nhiên, thậm chí còn liên tục làm hai người bị thương. Một chút cảm giác ưu việt vẫn còn sót lại của các thế tử cũng dần bị giẫm đạp vỡ thành từng mảnh. Đám người Joseph cũng càng đánh càng hoảng hốt, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã vượt xa nhận thức của họ. Lúc này ngay cả kỵ sĩ Thánh Điện cũng bị đánh đến mức đẫm máu. “Vút!” Tiêu Chính Văn lại đánh một cú trúng ngực Hodar khiến Hodar văng ra xa mấy chục mét, thậm chí ngọn núi nhỏ phía sau anh cũng bị anh đánh thành đống gạch vụn. Lúc này phần áo giáp trước ngực của hắn cũng trở nên nát bấy, nào còn nửa phần khí thế lúc nãy?“Chẳng phải các ông nói muốn giết tôi sao? Đây này! Ba người các ông bắt tay với nhau thì thế nào! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi tiễn các ông một đoạn”.

Chương 3172