Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3236
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thật ra dù nhà họ Khổng không huênh hoang truyền ra ngoài thì với tai mắt của điện Thần Long cũng sẽ biết được chuyện này thôi. Dù sao cường giả cảnh giới Nhân Vương liên tục đột phá, động tĩnh quá lớn, dù nhà họ Khổng muốn giấu cũng không được. Mà sự thật đúng như Bạch Chiến Sinh nói, Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tình báo ngay lập tức, chỉ là lúc người của của điện Thần Long báo cáo tin tức này, khuôn mặt Tiêu Chính Văn không hề xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu. “Biết ở đâu không?” “Ở tỉnh Nam” “Vậy được, chúng ta đi thôi”, dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào vai Long Hình đang ngồi trên ghế tài xế. Lúc các nước đều đang bàn tán về chuyện Hứa Văn Long đột phá, Tiêu Chính Văn và Long Hình tới tỉnh Nam. Trước cửa căn phòng tổng thống của một khách sạn năm sao ở đây đã chật kín người từ lâu. Trong đó có nhân viên phục vụ và không ít khách ở lại khách sạn. “Đã thông báo cho sếp Lãnh chưa?”, người phụ trách của khách sạn nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh. “Đã thông báo cho sếp Lãnh rồi, sếp Lãnh đang trở về Long Kinh, còn dẫn theo người tới nữa!”, nhân viên phục vụ vội vàng đáp lời. Khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn này cũng là một trong số những sản nghiệp của Lãnh Kế Hồng, coi như một trong số những sản nghiệp trụ cột lớn nhất ở tỉnh ngoài của nhà họ Lãnh. Thế nhưng vào sáng ngày hôm nay, vị khách ở tại phòng 1207 lại khiến cho cả khách sạn suýt phải đóng cửa. Bởi vì bên trong phòng toả ra một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu, mùi hôi thối này gần như bao trùm lấy cả khách sạn, dù cho có dùng bao nhiêu không khí trong lành để khử bỏ thì căn bản cũng chẳng thể loại trừ được cái mùi khó ngửi này. Mà người đang ở trong căn phòng này lại là một nhân vật có lai lịch không tầm thường, bên phía khách sạn căn bản không dám tuỳ tiện đắc tội. Dù gì thì người dám gây chuyện ở khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn cũng không có nhiều, dựa vào danh tiếng của nhà họ Lãnh, dù là người của bốn gia tộc lớn thì cũng phải nể mặt vài phần. Lãnh Kế Hồng vừa mới tham gia tiệc tại Long Kinh, căn bản không rảnh rỗi để tới đây, chỉ đành cử Lãnh Hàn Băng từ Sơn Thành tới. Nghe được thông tin này, Lãnh Hàn Băng lập tức gọi điện thoại cho người nhà họ Khổng. Dù gì hiện tại cả tỉnh Nam cũng đều nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Khổng, chuyện này đương nhiên phải thông báo cho người nhà họ Khổng biết. Khi tới trước cửa khách sạn, có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng trông như một vị thần đang đứng đợi người nhà họ Lãnh. Ông lão này tên là Khổng Hồng Nho, hơn nữa còn là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thật ra dù nhà họ Khổng không huênh hoang truyền ra ngoài thì với tai mắt của điện Thần Long cũng sẽ biết được chuyện này thôi. Dù sao cường giả cảnh giới Nhân Vương liên tục đột phá, động tĩnh quá lớn, dù nhà họ Khổng muốn giấu cũng không được. Mà sự thật đúng như Bạch Chiến Sinh nói, Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tình báo ngay lập tức, chỉ là lúc người của của điện Thần Long báo cáo tin tức này, khuôn mặt Tiêu Chính Văn không hề xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu. “Biết ở đâu không?” “Ở tỉnh Nam” “Vậy được, chúng ta đi thôi”, dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào vai Long Hình đang ngồi trên ghế tài xế. Lúc các nước đều đang bàn tán về chuyện Hứa Văn Long đột phá, Tiêu Chính Văn và Long Hình tới tỉnh Nam. Trước cửa căn phòng tổng thống của một khách sạn năm sao ở đây đã chật kín người từ lâu. Trong đó có nhân viên phục vụ và không ít khách ở lại khách sạn. “Đã thông báo cho sếp Lãnh chưa?”, người phụ trách của khách sạn nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh. “Đã thông báo cho sếp Lãnh rồi, sếp Lãnh đang trở về Long Kinh, còn dẫn theo người tới nữa!”, nhân viên phục vụ vội vàng đáp lời. Khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn này cũng là một trong số những sản nghiệp của Lãnh Kế Hồng, coi như một trong số những sản nghiệp trụ cột lớn nhất ở tỉnh ngoài của nhà họ Lãnh. Thế nhưng vào sáng ngày hôm nay, vị khách ở tại phòng 1207 lại khiến cho cả khách sạn suýt phải đóng cửa. Bởi vì bên trong phòng toả ra một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu, mùi hôi thối này gần như bao trùm lấy cả khách sạn, dù cho có dùng bao nhiêu không khí trong lành để khử bỏ thì căn bản cũng chẳng thể loại trừ được cái mùi khó ngửi này. Mà người đang ở trong căn phòng này lại là một nhân vật có lai lịch không tầm thường, bên phía khách sạn căn bản không dám tuỳ tiện đắc tội. Dù gì thì người dám gây chuyện ở khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn cũng không có nhiều, dựa vào danh tiếng của nhà họ Lãnh, dù là người của bốn gia tộc lớn thì cũng phải nể mặt vài phần. Lãnh Kế Hồng vừa mới tham gia tiệc tại Long Kinh, căn bản không rảnh rỗi để tới đây, chỉ đành cử Lãnh Hàn Băng từ Sơn Thành tới. Nghe được thông tin này, Lãnh Hàn Băng lập tức gọi điện thoại cho người nhà họ Khổng. Dù gì hiện tại cả tỉnh Nam cũng đều nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Khổng, chuyện này đương nhiên phải thông báo cho người nhà họ Khổng biết. Khi tới trước cửa khách sạn, có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng trông như một vị thần đang đứng đợi người nhà họ Lãnh. Ông lão này tên là Khổng Hồng Nho, hơn nữa còn là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Thật ra dù nhà họ Khổng không huênh hoang truyền ra ngoài thì với tai mắt của điện Thần Long cũng sẽ biết được chuyện này thôi. Dù sao cường giả cảnh giới Nhân Vương liên tục đột phá, động tĩnh quá lớn, dù nhà họ Khổng muốn giấu cũng không được. Mà sự thật đúng như Bạch Chiến Sinh nói, Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tình báo ngay lập tức, chỉ là lúc người của của điện Thần Long báo cáo tin tức này, khuôn mặt Tiêu Chính Văn không hề xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu. “Biết ở đâu không?” “Ở tỉnh Nam” “Vậy được, chúng ta đi thôi”, dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào vai Long Hình đang ngồi trên ghế tài xế. Lúc các nước đều đang bàn tán về chuyện Hứa Văn Long đột phá, Tiêu Chính Văn và Long Hình tới tỉnh Nam. Trước cửa căn phòng tổng thống của một khách sạn năm sao ở đây đã chật kín người từ lâu. Trong đó có nhân viên phục vụ và không ít khách ở lại khách sạn. “Đã thông báo cho sếp Lãnh chưa?”, người phụ trách của khách sạn nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh. “Đã thông báo cho sếp Lãnh rồi, sếp Lãnh đang trở về Long Kinh, còn dẫn theo người tới nữa!”, nhân viên phục vụ vội vàng đáp lời. Khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn này cũng là một trong số những sản nghiệp của Lãnh Kế Hồng, coi như một trong số những sản nghiệp trụ cột lớn nhất ở tỉnh ngoài của nhà họ Lãnh. Thế nhưng vào sáng ngày hôm nay, vị khách ở tại phòng 1207 lại khiến cho cả khách sạn suýt phải đóng cửa. Bởi vì bên trong phòng toả ra một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu, mùi hôi thối này gần như bao trùm lấy cả khách sạn, dù cho có dùng bao nhiêu không khí trong lành để khử bỏ thì căn bản cũng chẳng thể loại trừ được cái mùi khó ngửi này. Mà người đang ở trong căn phòng này lại là một nhân vật có lai lịch không tầm thường, bên phía khách sạn căn bản không dám tuỳ tiện đắc tội. Dù gì thì người dám gây chuyện ở khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn cũng không có nhiều, dựa vào danh tiếng của nhà họ Lãnh, dù là người của bốn gia tộc lớn thì cũng phải nể mặt vài phần. Lãnh Kế Hồng vừa mới tham gia tiệc tại Long Kinh, căn bản không rảnh rỗi để tới đây, chỉ đành cử Lãnh Hàn Băng từ Sơn Thành tới. Nghe được thông tin này, Lãnh Hàn Băng lập tức gọi điện thoại cho người nhà họ Khổng. Dù gì hiện tại cả tỉnh Nam cũng đều nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Khổng, chuyện này đương nhiên phải thông báo cho người nhà họ Khổng biết. Khi tới trước cửa khách sạn, có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng trông như một vị thần đang đứng đợi người nhà họ Lãnh. Ông lão này tên là Khổng Hồng Nho, hơn nữa còn là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một.