Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3237
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu như không phải nhà họ Khổng vừa mới kiểm soát cả tỉnh Nam, cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm tới. Thế nhưng để khiến cho người dân của tỉnh Nam đều có thể cảm nhận được sự cống hiến của nhà họ Khổng dành cho tỉnh Nam, tộc trưởng của Khổng Thị mới cử Khổng Hồng Nho đích thân tới. “Xin hỏi ông là Khổng Hồng Nho à?”, Lãnh Hàn Băng thấy người đàn ông trung niên thì tiến lên trước hỏi. “Ừ!” Khổng Hồng Nho gật đầu nói: “Vẫn nên lên trên xem trước đã!” “Cậu yên tâm, có nhà họ Khổng chúng tôi ở đây, chuyện này nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!” Khổng Hồng Nho vừa sải bước vào bên trong vừa nói với vẻ rất không kiên nhẫn. Dù gì ông ta cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương, thân phận địa vị cũng phơi bày ra đó. “Vậy thì phải làm phiền ông Khổng rồi!”, Lãnh Hàn Băng cũng dẫn theo một đám vệ sĩ, cùng tiến vào trong thang máy với Khổng Hồng Nho. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trước cửa phòng 1207 “Người bên trong nghe đây, tôi là Khổng Hồng Nho, dù cậu là ai thì cũng cút ra đây ngay cho tôi!” Khổng Hồng Nho đã ngửi thấy mùi hôi thối đó ở trước cửa, ông ta vẫn luôn nín thở nhăn mặt, thậm chí ngay cả thở ra cũng không dám. Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh còn đeo cả mặt nạ phòng độc. “Anh bạn, nơi này là khách sạn, thuộc về nơi công cộng, hành vi của anh đã ảnh hưởng tới khách sạn của chúng tôi rồi, nếu như anh không chịu rời đi ngay…” “Ầm!” Lãnh Hàn Băng vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy cửa phòng 1207 đột nhiên mở ra! Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lãnh Hàn Băng vô thức lùi ra sau hai bước, mấy tên vệ sĩ chắn ngay trước người Lãnh Hàn Băng. Lúc này, có mấy cái xác đang nằm la liệt bên trong phòng, hơn nữa những cái xác này giống như từng bị loài mãnh thú gì cắn xé, máu thịt lẫn lộn, có vài nơi máu tươi đã biến thành màu đen tím. Mà ở bên cạnh, có một bé trai chừng bảy, tám tuổi đang ngồi ăn từng thớ thịt sống đẫm máu! Thậm chí mỗi lần ăn một miếng là lại có không ít máu tươi chảy ra ngoài từ khoé miệng nó. Dù là Lãnh Hàn Băng thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng suýt sợ tới độ hồn bay phách lạc! Những vị khách đứng bên cạnh đã nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng này.Bé trai đó chỉ nhếch mép cười với đám người, sau đó nhìn về phía Lãnh hàn Băng và Khổng Hồng Nho với vẻ hiếu kỳ.Khổng Hồng Nho khẽ nhíu mày, nhìn về phía cậu bé bằng mặt lạnh tanh, nghiến răng nói: “To gan thật đấy! Dám ăn thịt người sống giữa thanh thiên bạch nhật!”Dù thân là võ giả, Khổng Hồng Nho cũng không tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.Chỉ là ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ trong một căn phòng khác: “Ông nói ai to gan?> Có bản lĩnh thì nói lại một lần tôi xem!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu như không phải nhà họ Khổng vừa mới kiểm soát cả tỉnh Nam, cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm tới. Thế nhưng để khiến cho người dân của tỉnh Nam đều có thể cảm nhận được sự cống hiến của nhà họ Khổng dành cho tỉnh Nam, tộc trưởng của Khổng Thị mới cử Khổng Hồng Nho đích thân tới. “Xin hỏi ông là Khổng Hồng Nho à?”, Lãnh Hàn Băng thấy người đàn ông trung niên thì tiến lên trước hỏi. “Ừ!” Khổng Hồng Nho gật đầu nói: “Vẫn nên lên trên xem trước đã!” “Cậu yên tâm, có nhà họ Khổng chúng tôi ở đây, chuyện này nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!” Khổng Hồng Nho vừa sải bước vào bên trong vừa nói với vẻ rất không kiên nhẫn. Dù gì ông ta cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương, thân phận địa vị cũng phơi bày ra đó. “Vậy thì phải làm phiền ông Khổng rồi!”, Lãnh Hàn Băng cũng dẫn theo một đám vệ sĩ, cùng tiến vào trong thang máy với Khổng Hồng Nho. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trước cửa phòng 1207 “Người bên trong nghe đây, tôi là Khổng Hồng Nho, dù cậu là ai thì cũng cút ra đây ngay cho tôi!” Khổng Hồng Nho đã ngửi thấy mùi hôi thối đó ở trước cửa, ông ta vẫn luôn nín thở nhăn mặt, thậm chí ngay cả thở ra cũng không dám. Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh còn đeo cả mặt nạ phòng độc. “Anh bạn, nơi này là khách sạn, thuộc về nơi công cộng, hành vi của anh đã ảnh hưởng tới khách sạn của chúng tôi rồi, nếu như anh không chịu rời đi ngay…” “Ầm!” Lãnh Hàn Băng vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy cửa phòng 1207 đột nhiên mở ra! Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lãnh Hàn Băng vô thức lùi ra sau hai bước, mấy tên vệ sĩ chắn ngay trước người Lãnh Hàn Băng. Lúc này, có mấy cái xác đang nằm la liệt bên trong phòng, hơn nữa những cái xác này giống như từng bị loài mãnh thú gì cắn xé, máu thịt lẫn lộn, có vài nơi máu tươi đã biến thành màu đen tím. Mà ở bên cạnh, có một bé trai chừng bảy, tám tuổi đang ngồi ăn từng thớ thịt sống đẫm máu! Thậm chí mỗi lần ăn một miếng là lại có không ít máu tươi chảy ra ngoài từ khoé miệng nó. Dù là Lãnh Hàn Băng thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng suýt sợ tới độ hồn bay phách lạc! Những vị khách đứng bên cạnh đã nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng này.Bé trai đó chỉ nhếch mép cười với đám người, sau đó nhìn về phía Lãnh hàn Băng và Khổng Hồng Nho với vẻ hiếu kỳ.Khổng Hồng Nho khẽ nhíu mày, nhìn về phía cậu bé bằng mặt lạnh tanh, nghiến răng nói: “To gan thật đấy! Dám ăn thịt người sống giữa thanh thiên bạch nhật!”Dù thân là võ giả, Khổng Hồng Nho cũng không tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.Chỉ là ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ trong một căn phòng khác: “Ông nói ai to gan?> Có bản lĩnh thì nói lại một lần tôi xem!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu như không phải nhà họ Khổng vừa mới kiểm soát cả tỉnh Nam, cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm tới. Thế nhưng để khiến cho người dân của tỉnh Nam đều có thể cảm nhận được sự cống hiến của nhà họ Khổng dành cho tỉnh Nam, tộc trưởng của Khổng Thị mới cử Khổng Hồng Nho đích thân tới. “Xin hỏi ông là Khổng Hồng Nho à?”, Lãnh Hàn Băng thấy người đàn ông trung niên thì tiến lên trước hỏi. “Ừ!” Khổng Hồng Nho gật đầu nói: “Vẫn nên lên trên xem trước đã!” “Cậu yên tâm, có nhà họ Khổng chúng tôi ở đây, chuyện này nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!” Khổng Hồng Nho vừa sải bước vào bên trong vừa nói với vẻ rất không kiên nhẫn. Dù gì ông ta cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương, thân phận địa vị cũng phơi bày ra đó. “Vậy thì phải làm phiền ông Khổng rồi!”, Lãnh Hàn Băng cũng dẫn theo một đám vệ sĩ, cùng tiến vào trong thang máy với Khổng Hồng Nho. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trước cửa phòng 1207 “Người bên trong nghe đây, tôi là Khổng Hồng Nho, dù cậu là ai thì cũng cút ra đây ngay cho tôi!” Khổng Hồng Nho đã ngửi thấy mùi hôi thối đó ở trước cửa, ông ta vẫn luôn nín thở nhăn mặt, thậm chí ngay cả thở ra cũng không dám. Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh còn đeo cả mặt nạ phòng độc. “Anh bạn, nơi này là khách sạn, thuộc về nơi công cộng, hành vi của anh đã ảnh hưởng tới khách sạn của chúng tôi rồi, nếu như anh không chịu rời đi ngay…” “Ầm!” Lãnh Hàn Băng vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy cửa phòng 1207 đột nhiên mở ra! Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lãnh Hàn Băng vô thức lùi ra sau hai bước, mấy tên vệ sĩ chắn ngay trước người Lãnh Hàn Băng. Lúc này, có mấy cái xác đang nằm la liệt bên trong phòng, hơn nữa những cái xác này giống như từng bị loài mãnh thú gì cắn xé, máu thịt lẫn lộn, có vài nơi máu tươi đã biến thành màu đen tím. Mà ở bên cạnh, có một bé trai chừng bảy, tám tuổi đang ngồi ăn từng thớ thịt sống đẫm máu! Thậm chí mỗi lần ăn một miếng là lại có không ít máu tươi chảy ra ngoài từ khoé miệng nó. Dù là Lãnh Hàn Băng thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng suýt sợ tới độ hồn bay phách lạc! Những vị khách đứng bên cạnh đã nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng này.Bé trai đó chỉ nhếch mép cười với đám người, sau đó nhìn về phía Lãnh hàn Băng và Khổng Hồng Nho với vẻ hiếu kỳ.Khổng Hồng Nho khẽ nhíu mày, nhìn về phía cậu bé bằng mặt lạnh tanh, nghiến răng nói: “To gan thật đấy! Dám ăn thịt người sống giữa thanh thiên bạch nhật!”Dù thân là võ giả, Khổng Hồng Nho cũng không tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.Chỉ là ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ trong một căn phòng khác: “Ông nói ai to gan?> Có bản lĩnh thì nói lại một lần tôi xem!”