Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3462
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng một lúc sau, Sáng Thế Hạo Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm. Đối phương không phải là Hachiki Orochi, mặc dù sức mạnh đó cũng khủng khiếp như thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác. Trong luồng khí tức đó chứa đầy ý chí ngay thẳng và kiên cường, chứ không tà ác như của Hachiki Orochi. “Thế mà lại là cậu ta?”, Sáng Thế Hạo Thiên híp mắt, cười giễu cợt rồi nhắm mắt lại lần nữa. Lúc này mấy người Từ Kiêu Long ngẩng đầu lên nhìn cột sáng trên bầu trời, cả người run rẩy không ngừng, há hốc miệng không nói được một câu nào. Thật ra từ ngày đầu tiên họ tiếp xúc với võ thuật đã biết võ thuật là phải khám phá vào sâu bên trong, nhưng khi thực lực dần tăng lên, mọi người đều rơi vào vòng xoáy mê hoặc của trận pháp. Dù sao trận pháp mới là con đường duy nhất có thể khiến các cao thủ cảnh giới Chủ Soái và cảnh giới Thiên Vương, ngoài ra không thể có được sức mạnh thuộc về riêng bản thân mình. Cũng chỉ có trận pháp mới có thể khiến họ vượt qua bản ngã trong thời gian ngắn, nhưng sức mạnh có được ngày càng lớn mạnh, ngược lại họ càng cảm thấy việc khám phá sâu bên trong là không thiết thực. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại cho họ thấy một con đường hoàn toàn khác. “Cậu đúng là làm tôi rất bất ngờ”. Mokita híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn. Ông ta từng sáng lập ra Đoạn Đao Lưu – một thần đao của Vy Hào, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về nội cầu hay ngoại cầu. Ông ta cũng biết rất rõ cho dù yêu cầu bên trong hay bên ngoài thì thực lực và sức chiến đấu mới là yếu tố đầu tiên. Bất kỳ một võ giả nào cũng theo đuổi cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại dạy cho ông ta một bài học vô cùng sinh động, thậm chí mở ra một cánh cửa khác cho ông ta. Cột sáng đáng sợ đó chiếu thẳng lên trời, ngay cả đất trời cũng đổi sắc, mây đen trong không trung cũng phải nhường bước. Cảnh tượng này cũng khiến Mokita và một người đàn ông trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt khó coi. Hắn chính là đệ tử đầu của Mokita, là tổ sư đời thứ hai của Đoạn Đao Lưu – Yakion. Mặc dù hắn và Mokita đều là cảnh giới Nhân Vương, nhưng thực lực của Yakion khá mạnh, thậm chí không thua gì Mokita. Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp sáu cũng chưa từng đem đến cảm giác áp bức và nguy hiểm mãnh liệt như thế này chứ đừng nói đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn. “Cố làm ra vẻ”.Yakion thấp giọng nói, sau đó rút dao ra, lưỡi dao của hắn lóe lên tia sáng màu vàng, rồi biến thành một dao ảnh lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng một lúc sau, Sáng Thế Hạo Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm. Đối phương không phải là Hachiki Orochi, mặc dù sức mạnh đó cũng khủng khiếp như thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác. Trong luồng khí tức đó chứa đầy ý chí ngay thẳng và kiên cường, chứ không tà ác như của Hachiki Orochi. “Thế mà lại là cậu ta?”, Sáng Thế Hạo Thiên híp mắt, cười giễu cợt rồi nhắm mắt lại lần nữa. Lúc này mấy người Từ Kiêu Long ngẩng đầu lên nhìn cột sáng trên bầu trời, cả người run rẩy không ngừng, há hốc miệng không nói được một câu nào. Thật ra từ ngày đầu tiên họ tiếp xúc với võ thuật đã biết võ thuật là phải khám phá vào sâu bên trong, nhưng khi thực lực dần tăng lên, mọi người đều rơi vào vòng xoáy mê hoặc của trận pháp. Dù sao trận pháp mới là con đường duy nhất có thể khiến các cao thủ cảnh giới Chủ Soái và cảnh giới Thiên Vương, ngoài ra không thể có được sức mạnh thuộc về riêng bản thân mình. Cũng chỉ có trận pháp mới có thể khiến họ vượt qua bản ngã trong thời gian ngắn, nhưng sức mạnh có được ngày càng lớn mạnh, ngược lại họ càng cảm thấy việc khám phá sâu bên trong là không thiết thực. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại cho họ thấy một con đường hoàn toàn khác. “Cậu đúng là làm tôi rất bất ngờ”. Mokita híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn. Ông ta từng sáng lập ra Đoạn Đao Lưu – một thần đao của Vy Hào, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về nội cầu hay ngoại cầu. Ông ta cũng biết rất rõ cho dù yêu cầu bên trong hay bên ngoài thì thực lực và sức chiến đấu mới là yếu tố đầu tiên. Bất kỳ một võ giả nào cũng theo đuổi cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại dạy cho ông ta một bài học vô cùng sinh động, thậm chí mở ra một cánh cửa khác cho ông ta. Cột sáng đáng sợ đó chiếu thẳng lên trời, ngay cả đất trời cũng đổi sắc, mây đen trong không trung cũng phải nhường bước. Cảnh tượng này cũng khiến Mokita và một người đàn ông trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt khó coi. Hắn chính là đệ tử đầu của Mokita, là tổ sư đời thứ hai của Đoạn Đao Lưu – Yakion. Mặc dù hắn và Mokita đều là cảnh giới Nhân Vương, nhưng thực lực của Yakion khá mạnh, thậm chí không thua gì Mokita. Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp sáu cũng chưa từng đem đến cảm giác áp bức và nguy hiểm mãnh liệt như thế này chứ đừng nói đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn. “Cố làm ra vẻ”.Yakion thấp giọng nói, sau đó rút dao ra, lưỡi dao của hắn lóe lên tia sáng màu vàng, rồi biến thành một dao ảnh lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nhưng một lúc sau, Sáng Thế Hạo Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm. Đối phương không phải là Hachiki Orochi, mặc dù sức mạnh đó cũng khủng khiếp như thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác. Trong luồng khí tức đó chứa đầy ý chí ngay thẳng và kiên cường, chứ không tà ác như của Hachiki Orochi. “Thế mà lại là cậu ta?”, Sáng Thế Hạo Thiên híp mắt, cười giễu cợt rồi nhắm mắt lại lần nữa. Lúc này mấy người Từ Kiêu Long ngẩng đầu lên nhìn cột sáng trên bầu trời, cả người run rẩy không ngừng, há hốc miệng không nói được một câu nào. Thật ra từ ngày đầu tiên họ tiếp xúc với võ thuật đã biết võ thuật là phải khám phá vào sâu bên trong, nhưng khi thực lực dần tăng lên, mọi người đều rơi vào vòng xoáy mê hoặc của trận pháp. Dù sao trận pháp mới là con đường duy nhất có thể khiến các cao thủ cảnh giới Chủ Soái và cảnh giới Thiên Vương, ngoài ra không thể có được sức mạnh thuộc về riêng bản thân mình. Cũng chỉ có trận pháp mới có thể khiến họ vượt qua bản ngã trong thời gian ngắn, nhưng sức mạnh có được ngày càng lớn mạnh, ngược lại họ càng cảm thấy việc khám phá sâu bên trong là không thiết thực. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại cho họ thấy một con đường hoàn toàn khác. “Cậu đúng là làm tôi rất bất ngờ”. Mokita híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn. Ông ta từng sáng lập ra Đoạn Đao Lưu – một thần đao của Vy Hào, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về nội cầu hay ngoại cầu. Ông ta cũng biết rất rõ cho dù yêu cầu bên trong hay bên ngoài thì thực lực và sức chiến đấu mới là yếu tố đầu tiên. Bất kỳ một võ giả nào cũng theo đuổi cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh. Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại dạy cho ông ta một bài học vô cùng sinh động, thậm chí mở ra một cánh cửa khác cho ông ta. Cột sáng đáng sợ đó chiếu thẳng lên trời, ngay cả đất trời cũng đổi sắc, mây đen trong không trung cũng phải nhường bước. Cảnh tượng này cũng khiến Mokita và một người đàn ông trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt khó coi. Hắn chính là đệ tử đầu của Mokita, là tổ sư đời thứ hai của Đoạn Đao Lưu – Yakion. Mặc dù hắn và Mokita đều là cảnh giới Nhân Vương, nhưng thực lực của Yakion khá mạnh, thậm chí không thua gì Mokita. Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp sáu cũng chưa từng đem đến cảm giác áp bức và nguy hiểm mãnh liệt như thế này chứ đừng nói đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn. “Cố làm ra vẻ”.Yakion thấp giọng nói, sau đó rút dao ra, lưỡi dao của hắn lóe lên tia sáng màu vàng, rồi biến thành một dao ảnh lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.