Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3463
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu không có trận pháp phòng vệ cực mạnh ngăn lại thì có là đá kim cương cứng hơn Tinh Cang gấp mấy lần cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt. Huống gì Tiêu Chính Văn đánh tay không, không thể đỡ được đòn tấn công này. Nhưng ngay khi Yakion cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy đao ảnh đó, một luồng sáng màu vàng bị Tiêu Chính Văn ấn chặt vào trong lòng bàn tay của mình. “Cậu ta chỉ ấn chặt lấy đao ảnh mà thôi, chỉ cần cậu ta không thể đến gần thì không làm chúng ta bị thương”. Nói rồi Mokita nhếch môi như thể nhìn thấu được điểm yếu của Tiêu Chính Văn. Dù sao thì nếu Tiêu Chính Văn muốn làm họ bị thương trong khi tay không đánh nhau thế này cứ như người ngốc nói mớ vậy.Nhưng bất kể Tiêu Chính Văn dùng con dao quân đội năm cạnh hay thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cũng phải sử dụng đến trận pháp. Mà trước đó chính Tiêu Chính Văn đã nói chỉ cần sử dụng trận pháp thì xem như anh thua. “Đến gần? Tại sao lại phải đến gần các người?” Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó cách một khoảng không chỉ vào một điểm. “Ầm!” Ngón tay thon dài của Tiêu Chính Văn chỉ là chỉ vào một điểm trong không trung, thế mà hư không lại xuất hiện một điểm sáng màu trắng cực kỳ chói mắt. Sau đó cả không trung đều biến dạng bắt đầu từ điểm sáng màu trắng đó rồi lan ra xung quanh. Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không hề có khí tức của trận pháp, ngược lại giống như chỉ đơn thuần xé tan không gian bằng sức mạnh. “Đây là ngón tay Kim Cang Đại Lực”, Từ Kiêu Long không khói trợn mắt há mồm. Một chiêu thức võ thuật vô cùng bình thường, đồng thời cũng là thủ pháp điểm huyệt tay cơ bản nhất trong quyền cước quân đội Hoa Quốc. “Xoẹt!” Chỉ thấy một luồng sáng trắng lao thẳng về phía Mokita. “Chém!” Mokita như cảm nhận được sự khác thường trong đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ông ta nào dám lơ là sơ suất. Vội vàng rút đao ra, ngay lúc ông ta tung ra một đòn tấn công, phía sau ông ta cũng xuất hiện một bóng người cực lớn. Bóng người đó mặt mày hung tợn, chính là Tà Thần trong truyền thuyết của Vy Hào.Truyền thuyết kể rằng hôm đó Mokita đã dùng tư thế vô địch một kiếm chém núi Phú Sĩ làm đôi mới có bề mặt cắt ngang ở núi Phú Sĩ ngày nay.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu không có trận pháp phòng vệ cực mạnh ngăn lại thì có là đá kim cương cứng hơn Tinh Cang gấp mấy lần cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt. Huống gì Tiêu Chính Văn đánh tay không, không thể đỡ được đòn tấn công này. Nhưng ngay khi Yakion cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy đao ảnh đó, một luồng sáng màu vàng bị Tiêu Chính Văn ấn chặt vào trong lòng bàn tay của mình. “Cậu ta chỉ ấn chặt lấy đao ảnh mà thôi, chỉ cần cậu ta không thể đến gần thì không làm chúng ta bị thương”. Nói rồi Mokita nhếch môi như thể nhìn thấu được điểm yếu của Tiêu Chính Văn. Dù sao thì nếu Tiêu Chính Văn muốn làm họ bị thương trong khi tay không đánh nhau thế này cứ như người ngốc nói mớ vậy.Nhưng bất kể Tiêu Chính Văn dùng con dao quân đội năm cạnh hay thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cũng phải sử dụng đến trận pháp. Mà trước đó chính Tiêu Chính Văn đã nói chỉ cần sử dụng trận pháp thì xem như anh thua. “Đến gần? Tại sao lại phải đến gần các người?” Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó cách một khoảng không chỉ vào một điểm. “Ầm!” Ngón tay thon dài của Tiêu Chính Văn chỉ là chỉ vào một điểm trong không trung, thế mà hư không lại xuất hiện một điểm sáng màu trắng cực kỳ chói mắt. Sau đó cả không trung đều biến dạng bắt đầu từ điểm sáng màu trắng đó rồi lan ra xung quanh. Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không hề có khí tức của trận pháp, ngược lại giống như chỉ đơn thuần xé tan không gian bằng sức mạnh. “Đây là ngón tay Kim Cang Đại Lực”, Từ Kiêu Long không khói trợn mắt há mồm. Một chiêu thức võ thuật vô cùng bình thường, đồng thời cũng là thủ pháp điểm huyệt tay cơ bản nhất trong quyền cước quân đội Hoa Quốc. “Xoẹt!” Chỉ thấy một luồng sáng trắng lao thẳng về phía Mokita. “Chém!” Mokita như cảm nhận được sự khác thường trong đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ông ta nào dám lơ là sơ suất. Vội vàng rút đao ra, ngay lúc ông ta tung ra một đòn tấn công, phía sau ông ta cũng xuất hiện một bóng người cực lớn. Bóng người đó mặt mày hung tợn, chính là Tà Thần trong truyền thuyết của Vy Hào.Truyền thuyết kể rằng hôm đó Mokita đã dùng tư thế vô địch một kiếm chém núi Phú Sĩ làm đôi mới có bề mặt cắt ngang ở núi Phú Sĩ ngày nay.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Nếu không có trận pháp phòng vệ cực mạnh ngăn lại thì có là đá kim cương cứng hơn Tinh Cang gấp mấy lần cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt. Huống gì Tiêu Chính Văn đánh tay không, không thể đỡ được đòn tấn công này. Nhưng ngay khi Yakion cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy đao ảnh đó, một luồng sáng màu vàng bị Tiêu Chính Văn ấn chặt vào trong lòng bàn tay của mình. “Cậu ta chỉ ấn chặt lấy đao ảnh mà thôi, chỉ cần cậu ta không thể đến gần thì không làm chúng ta bị thương”. Nói rồi Mokita nhếch môi như thể nhìn thấu được điểm yếu của Tiêu Chính Văn. Dù sao thì nếu Tiêu Chính Văn muốn làm họ bị thương trong khi tay không đánh nhau thế này cứ như người ngốc nói mớ vậy.Nhưng bất kể Tiêu Chính Văn dùng con dao quân đội năm cạnh hay thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cũng phải sử dụng đến trận pháp. Mà trước đó chính Tiêu Chính Văn đã nói chỉ cần sử dụng trận pháp thì xem như anh thua. “Đến gần? Tại sao lại phải đến gần các người?” Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó cách một khoảng không chỉ vào một điểm. “Ầm!” Ngón tay thon dài của Tiêu Chính Văn chỉ là chỉ vào một điểm trong không trung, thế mà hư không lại xuất hiện một điểm sáng màu trắng cực kỳ chói mắt. Sau đó cả không trung đều biến dạng bắt đầu từ điểm sáng màu trắng đó rồi lan ra xung quanh. Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không hề có khí tức của trận pháp, ngược lại giống như chỉ đơn thuần xé tan không gian bằng sức mạnh. “Đây là ngón tay Kim Cang Đại Lực”, Từ Kiêu Long không khói trợn mắt há mồm. Một chiêu thức võ thuật vô cùng bình thường, đồng thời cũng là thủ pháp điểm huyệt tay cơ bản nhất trong quyền cước quân đội Hoa Quốc. “Xoẹt!” Chỉ thấy một luồng sáng trắng lao thẳng về phía Mokita. “Chém!” Mokita như cảm nhận được sự khác thường trong đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ông ta nào dám lơ là sơ suất. Vội vàng rút đao ra, ngay lúc ông ta tung ra một đòn tấn công, phía sau ông ta cũng xuất hiện một bóng người cực lớn. Bóng người đó mặt mày hung tợn, chính là Tà Thần trong truyền thuyết của Vy Hào.Truyền thuyết kể rằng hôm đó Mokita đã dùng tư thế vô địch một kiếm chém núi Phú Sĩ làm đôi mới có bề mặt cắt ngang ở núi Phú Sĩ ngày nay.