Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3623
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư cực kỳ tự tin nói. Nghe thế Võ Thiên Nghiệp híp mắt nhìn chằm chằm vào một góc, lại rơi vào trầm tư lần nữa. Thật ra Võ Học Tư nói cũng rất có lý, Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy, giết được Tư Mã Lôi, thậm chí còn không để lại thi thể, ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn? Trừ khi đối phương ăn gan hùm mật gấu. Dù có nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Lời nói dối nói hàng ngàn lần cũng thành lời nói thật. “Bố, Học Tư nói đúng đấy, ai dám kiểm chứng? Tề Kính Hào dám sao? Lương Cảnh Long dám à? Có cho họ mười lá gan cũng không dám”, Võ Tinh Nhi cũng ở một bên giục. “Thế… Tiêu Chính Văn tại sao lại chạy đến nhà chúng ta mà không phải đến chỗ gia chủ? Phải có lời giải thích hợp lý chứ”, lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng đã bị hai chị em Võ Tinh Nhi thuyết phục. Hễ là chuyện gì cũng có nhân có quả, một nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn không có lý do phải đến nhà họ Võ, sao có thể xuất hiện ở Vinh Thành? “Chuyện này…”, Võ Học Tư vò đầu hồi lâu, đúng là không bịa ra được cái cớ hợp lý. “Thật ra… thật ra đã có sẵn lời giải thích rồi”. Nói đến đây, Võ Tinh Nhi đỏ mặt, mắt rủ xuống hơi ngượng. “Lý do gì? Con mau nói đi”. Võ Thiên Nghiệp ngẩng đầu nhìn Võ Tinh Nhi giục. “Có thể nói anh ta là vì… vì đến xin hỏi cưới”, nói đến đây, mặt Võ Tinh Nhi càng đỏ hơn, hệt như một quả táo. “Hả?” Võ Thiên Nghiệp nhìn kỹ lại con gái mình, vừa nhìn vừa gật gù. Với một cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời như Võ Tinh Nhi, quả thật có thể để Tiêu Chính Văn đến ngoài lãnh thổ một chuyến. Dù sao từ xưa đến nay anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. “Nhưng nếu nói thế thật thì con và Tiêu Thiên Sách e là phải diễn kịch, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bên ngoài?” “Nếu kết hôn thật với Tiêu Thiên Sách, con… có cam lòng gả cho một người bình thường không? Bái thiên địa rồi là không còn cơ hội hối hận đâu”. Võ Thiên Nghiệp nghiêm túc nói. Đây đúng là kế sách hay nhưng ông ta cũng không muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái mình, gả cho một người bình thường xem như cả đời nó phải hối hận. “Gả thì gả thôi”. Võ Tinh Nhi siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Con thà gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn còn hơn gả cho Lương Cảnh Long”.“Chị, bố, hai người đợi chút”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư cực kỳ tự tin nói. Nghe thế Võ Thiên Nghiệp híp mắt nhìn chằm chằm vào một góc, lại rơi vào trầm tư lần nữa. Thật ra Võ Học Tư nói cũng rất có lý, Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy, giết được Tư Mã Lôi, thậm chí còn không để lại thi thể, ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn? Trừ khi đối phương ăn gan hùm mật gấu. Dù có nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Lời nói dối nói hàng ngàn lần cũng thành lời nói thật. “Bố, Học Tư nói đúng đấy, ai dám kiểm chứng? Tề Kính Hào dám sao? Lương Cảnh Long dám à? Có cho họ mười lá gan cũng không dám”, Võ Tinh Nhi cũng ở một bên giục. “Thế… Tiêu Chính Văn tại sao lại chạy đến nhà chúng ta mà không phải đến chỗ gia chủ? Phải có lời giải thích hợp lý chứ”, lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng đã bị hai chị em Võ Tinh Nhi thuyết phục. Hễ là chuyện gì cũng có nhân có quả, một nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn không có lý do phải đến nhà họ Võ, sao có thể xuất hiện ở Vinh Thành? “Chuyện này…”, Võ Học Tư vò đầu hồi lâu, đúng là không bịa ra được cái cớ hợp lý. “Thật ra… thật ra đã có sẵn lời giải thích rồi”. Nói đến đây, Võ Tinh Nhi đỏ mặt, mắt rủ xuống hơi ngượng. “Lý do gì? Con mau nói đi”. Võ Thiên Nghiệp ngẩng đầu nhìn Võ Tinh Nhi giục. “Có thể nói anh ta là vì… vì đến xin hỏi cưới”, nói đến đây, mặt Võ Tinh Nhi càng đỏ hơn, hệt như một quả táo. “Hả?” Võ Thiên Nghiệp nhìn kỹ lại con gái mình, vừa nhìn vừa gật gù. Với một cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời như Võ Tinh Nhi, quả thật có thể để Tiêu Chính Văn đến ngoài lãnh thổ một chuyến. Dù sao từ xưa đến nay anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. “Nhưng nếu nói thế thật thì con và Tiêu Thiên Sách e là phải diễn kịch, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bên ngoài?” “Nếu kết hôn thật với Tiêu Thiên Sách, con… có cam lòng gả cho một người bình thường không? Bái thiên địa rồi là không còn cơ hội hối hận đâu”. Võ Thiên Nghiệp nghiêm túc nói. Đây đúng là kế sách hay nhưng ông ta cũng không muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái mình, gả cho một người bình thường xem như cả đời nó phải hối hận. “Gả thì gả thôi”. Võ Tinh Nhi siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Con thà gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn còn hơn gả cho Lương Cảnh Long”.“Chị, bố, hai người đợi chút”.
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư cực kỳ tự tin nói. Nghe thế Võ Thiên Nghiệp híp mắt nhìn chằm chằm vào một góc, lại rơi vào trầm tư lần nữa. Thật ra Võ Học Tư nói cũng rất có lý, Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy, giết được Tư Mã Lôi, thậm chí còn không để lại thi thể, ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn? Trừ khi đối phương ăn gan hùm mật gấu. Dù có nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Lời nói dối nói hàng ngàn lần cũng thành lời nói thật. “Bố, Học Tư nói đúng đấy, ai dám kiểm chứng? Tề Kính Hào dám sao? Lương Cảnh Long dám à? Có cho họ mười lá gan cũng không dám”, Võ Tinh Nhi cũng ở một bên giục. “Thế… Tiêu Chính Văn tại sao lại chạy đến nhà chúng ta mà không phải đến chỗ gia chủ? Phải có lời giải thích hợp lý chứ”, lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng đã bị hai chị em Võ Tinh Nhi thuyết phục. Hễ là chuyện gì cũng có nhân có quả, một nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn không có lý do phải đến nhà họ Võ, sao có thể xuất hiện ở Vinh Thành? “Chuyện này…”, Võ Học Tư vò đầu hồi lâu, đúng là không bịa ra được cái cớ hợp lý. “Thật ra… thật ra đã có sẵn lời giải thích rồi”. Nói đến đây, Võ Tinh Nhi đỏ mặt, mắt rủ xuống hơi ngượng. “Lý do gì? Con mau nói đi”. Võ Thiên Nghiệp ngẩng đầu nhìn Võ Tinh Nhi giục. “Có thể nói anh ta là vì… vì đến xin hỏi cưới”, nói đến đây, mặt Võ Tinh Nhi càng đỏ hơn, hệt như một quả táo. “Hả?” Võ Thiên Nghiệp nhìn kỹ lại con gái mình, vừa nhìn vừa gật gù. Với một cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời như Võ Tinh Nhi, quả thật có thể để Tiêu Chính Văn đến ngoài lãnh thổ một chuyến. Dù sao từ xưa đến nay anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. “Nhưng nếu nói thế thật thì con và Tiêu Thiên Sách e là phải diễn kịch, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bên ngoài?” “Nếu kết hôn thật với Tiêu Thiên Sách, con… có cam lòng gả cho một người bình thường không? Bái thiên địa rồi là không còn cơ hội hối hận đâu”. Võ Thiên Nghiệp nghiêm túc nói. Đây đúng là kế sách hay nhưng ông ta cũng không muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái mình, gả cho một người bình thường xem như cả đời nó phải hối hận. “Gả thì gả thôi”. Võ Tinh Nhi siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Con thà gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn còn hơn gả cho Lương Cảnh Long”.“Chị, bố, hai người đợi chút”.