Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 3624
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư bước đến cười hê hê nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải vừa bắt đầu đã công bố tin tức này ra, khi nào bất đắc dĩ quá chúng ta lại lấy tin tức này để áp đảo mọi người là được”. “Còn kết hôn gì đó, con nghĩ cũng có thể treo đèn nhưng không tổ chức hôn sự, dù sao nhà họ Võ chúng ta tổ chức tiệc, mời ai không mời ai còn không phải do nhà chúng ta quyết định sao?” “Chỉ cần anh Tiêu không cản đường chúng ta thì mọi chuyện đều thuận lợi”. Võ Học Tư nói. “Nói hay lắm, như thế chúng ta xem như đã chọc vào nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, không phải là gia tộc nhánh chính ở Vinh Thành mà là gia chủ của hai gia tộc lớn”. “Kế sách này cũng là con dao hai lưỡi, phúc họa đều có cả”. Võ Thiên Nghiệp lại lo lắng nói. Tiêu Chính Văn đã giết mấy đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong thế hệ trẻ của nhà họ Tư Mã, hơn nữa gần như tiêu diệt căn cơ trong thế tục của nhà họ Khổng, có thể nói bản thân Tiêu Chính Văn là người có quá nhiều rắc rối. Mặc dù kế của Võ Tinh Nhi có thể làm nhà họ Võ tạm thời giải quyết tình hình cấp bách nhưng hậu quả khó lường. “Bố, chúng ta còn lựa chọn nào khác à? Nếu không đi nước này, chúng ta không còn đường sống, chị không gả cho Lương Cảnh Long, Bích Hà Cung chắc chắn sẽ liều với nhà họ Võ chúng ta”. “Có mười nhà họ Võ cũng không thể đấu lại với Bích Hà Cung”. “Nhưng dù chị con gả cho Lương Cảnh Long, giả chủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Cách nào cũng đều là chết, chi bằng thử một phen”, Võ Học Tư kiên định nói. Bây giờ nhà họ Võ đã đến ranh giới sinh tử rồi, nếu không qua được cửa ải trước mắt thì còn nói gì đến sau này? “Ừ, nói cũng có lý”. Võ Thiên Nghiệp đứng lên đi qua đi lại, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa gật gù. Lúc này nhà họ Võ đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, dù có nói dối động trời cũng là cách bất đắc dĩ. Còn sau này cũng chỉ đành đi một bước xem xét một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. “Nhưng các con có từng nghĩ cho Tiêu Thiên Sách chưa?”, Võ Thiên Nghiệp quay đầu lại nhìn hai chị em. Trong chuyện này Tiêu Chính Văn mới là người vô tội nhất, mặc dù không biết tại sao Võ Anh Hào lại đưa anh vào ngoài lãnh thổ nhưng anh mới đến lần đầu mà đã chọc phải rắc rối vì chuyện riêng của nhà họ Võ, Võ Thiên Nghiệp vẫn có chút không nhẫn tâm. “Chuyện này…”, nói rồi Võ Học Tư quay sang nhìn Võ Tinh Nhi nháy mắt.Võ Tinh Nhi liếm môi, thật ra cô ta cũng chưa từng suy xét đến vấn đề cảu Tiêu Chính Văn, chỉ muốn giúp nhà họ Võ vượt qua cửa ải khó khăn này.“Phải có lời giải thích với Tiêu Thiên Sách, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể ép người ta, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều sẽ xem cậu ta như cái gai trong mắt, chắc chắn sẽ trừ khử cậu ta.”“Mặc dù nhà họ Võ chúng ta có thực lực không kém, nhưng không thể làm chuyện tiểu nhân như thế.”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư bước đến cười hê hê nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải vừa bắt đầu đã công bố tin tức này ra, khi nào bất đắc dĩ quá chúng ta lại lấy tin tức này để áp đảo mọi người là được”. “Còn kết hôn gì đó, con nghĩ cũng có thể treo đèn nhưng không tổ chức hôn sự, dù sao nhà họ Võ chúng ta tổ chức tiệc, mời ai không mời ai còn không phải do nhà chúng ta quyết định sao?” “Chỉ cần anh Tiêu không cản đường chúng ta thì mọi chuyện đều thuận lợi”. Võ Học Tư nói. “Nói hay lắm, như thế chúng ta xem như đã chọc vào nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, không phải là gia tộc nhánh chính ở Vinh Thành mà là gia chủ của hai gia tộc lớn”. “Kế sách này cũng là con dao hai lưỡi, phúc họa đều có cả”. Võ Thiên Nghiệp lại lo lắng nói. Tiêu Chính Văn đã giết mấy đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong thế hệ trẻ của nhà họ Tư Mã, hơn nữa gần như tiêu diệt căn cơ trong thế tục của nhà họ Khổng, có thể nói bản thân Tiêu Chính Văn là người có quá nhiều rắc rối. Mặc dù kế của Võ Tinh Nhi có thể làm nhà họ Võ tạm thời giải quyết tình hình cấp bách nhưng hậu quả khó lường. “Bố, chúng ta còn lựa chọn nào khác à? Nếu không đi nước này, chúng ta không còn đường sống, chị không gả cho Lương Cảnh Long, Bích Hà Cung chắc chắn sẽ liều với nhà họ Võ chúng ta”. “Có mười nhà họ Võ cũng không thể đấu lại với Bích Hà Cung”. “Nhưng dù chị con gả cho Lương Cảnh Long, giả chủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Cách nào cũng đều là chết, chi bằng thử một phen”, Võ Học Tư kiên định nói. Bây giờ nhà họ Võ đã đến ranh giới sinh tử rồi, nếu không qua được cửa ải trước mắt thì còn nói gì đến sau này? “Ừ, nói cũng có lý”. Võ Thiên Nghiệp đứng lên đi qua đi lại, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa gật gù. Lúc này nhà họ Võ đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, dù có nói dối động trời cũng là cách bất đắc dĩ. Còn sau này cũng chỉ đành đi một bước xem xét một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. “Nhưng các con có từng nghĩ cho Tiêu Thiên Sách chưa?”, Võ Thiên Nghiệp quay đầu lại nhìn hai chị em. Trong chuyện này Tiêu Chính Văn mới là người vô tội nhất, mặc dù không biết tại sao Võ Anh Hào lại đưa anh vào ngoài lãnh thổ nhưng anh mới đến lần đầu mà đã chọc phải rắc rối vì chuyện riêng của nhà họ Võ, Võ Thiên Nghiệp vẫn có chút không nhẫn tâm. “Chuyện này…”, nói rồi Võ Học Tư quay sang nhìn Võ Tinh Nhi nháy mắt.Võ Tinh Nhi liếm môi, thật ra cô ta cũng chưa từng suy xét đến vấn đề cảu Tiêu Chính Văn, chỉ muốn giúp nhà họ Võ vượt qua cửa ải khó khăn này.“Phải có lời giải thích với Tiêu Thiên Sách, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể ép người ta, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều sẽ xem cậu ta như cái gai trong mắt, chắc chắn sẽ trừ khử cậu ta.”“Mặc dù nhà họ Võ chúng ta có thực lực không kém, nhưng không thể làm chuyện tiểu nhân như thế.”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Võ Học Tư bước đến cười hê hê nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải vừa bắt đầu đã công bố tin tức này ra, khi nào bất đắc dĩ quá chúng ta lại lấy tin tức này để áp đảo mọi người là được”. “Còn kết hôn gì đó, con nghĩ cũng có thể treo đèn nhưng không tổ chức hôn sự, dù sao nhà họ Võ chúng ta tổ chức tiệc, mời ai không mời ai còn không phải do nhà chúng ta quyết định sao?” “Chỉ cần anh Tiêu không cản đường chúng ta thì mọi chuyện đều thuận lợi”. Võ Học Tư nói. “Nói hay lắm, như thế chúng ta xem như đã chọc vào nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, không phải là gia tộc nhánh chính ở Vinh Thành mà là gia chủ của hai gia tộc lớn”. “Kế sách này cũng là con dao hai lưỡi, phúc họa đều có cả”. Võ Thiên Nghiệp lại lo lắng nói. Tiêu Chính Văn đã giết mấy đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong thế hệ trẻ của nhà họ Tư Mã, hơn nữa gần như tiêu diệt căn cơ trong thế tục của nhà họ Khổng, có thể nói bản thân Tiêu Chính Văn là người có quá nhiều rắc rối. Mặc dù kế của Võ Tinh Nhi có thể làm nhà họ Võ tạm thời giải quyết tình hình cấp bách nhưng hậu quả khó lường. “Bố, chúng ta còn lựa chọn nào khác à? Nếu không đi nước này, chúng ta không còn đường sống, chị không gả cho Lương Cảnh Long, Bích Hà Cung chắc chắn sẽ liều với nhà họ Võ chúng ta”. “Có mười nhà họ Võ cũng không thể đấu lại với Bích Hà Cung”. “Nhưng dù chị con gả cho Lương Cảnh Long, giả chủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Cách nào cũng đều là chết, chi bằng thử một phen”, Võ Học Tư kiên định nói. Bây giờ nhà họ Võ đã đến ranh giới sinh tử rồi, nếu không qua được cửa ải trước mắt thì còn nói gì đến sau này? “Ừ, nói cũng có lý”. Võ Thiên Nghiệp đứng lên đi qua đi lại, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa gật gù. Lúc này nhà họ Võ đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, dù có nói dối động trời cũng là cách bất đắc dĩ. Còn sau này cũng chỉ đành đi một bước xem xét một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. “Nhưng các con có từng nghĩ cho Tiêu Thiên Sách chưa?”, Võ Thiên Nghiệp quay đầu lại nhìn hai chị em. Trong chuyện này Tiêu Chính Văn mới là người vô tội nhất, mặc dù không biết tại sao Võ Anh Hào lại đưa anh vào ngoài lãnh thổ nhưng anh mới đến lần đầu mà đã chọc phải rắc rối vì chuyện riêng của nhà họ Võ, Võ Thiên Nghiệp vẫn có chút không nhẫn tâm. “Chuyện này…”, nói rồi Võ Học Tư quay sang nhìn Võ Tinh Nhi nháy mắt.Võ Tinh Nhi liếm môi, thật ra cô ta cũng chưa từng suy xét đến vấn đề cảu Tiêu Chính Văn, chỉ muốn giúp nhà họ Võ vượt qua cửa ải khó khăn này.“Phải có lời giải thích với Tiêu Thiên Sách, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể ép người ta, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều sẽ xem cậu ta như cái gai trong mắt, chắc chắn sẽ trừ khử cậu ta.”“Mặc dù nhà họ Võ chúng ta có thực lực không kém, nhưng không thể làm chuyện tiểu nhân như thế.”