Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4107

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4107 Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn. Mà ngay cả thánh nữ Nguyệt Nhu cũng bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì Tiêu Chính Văn. Như vậy có nghĩa là thân phận của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, không thể đắc tội với người trước mặt. “Anh Tiêu, lúc nãy… chúng tôi sai rồi, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi!” “Mong anh Tiêu lượng thứ! Chúng tôi cũng vì bị Vương Vũ ép cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong anh đừng trách!” Lúc này, đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực lần lượt vây lại chắp tay xin lỗi Tiêu Chính Văn. Lý Tử Dương sững sờ, người bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là ai? Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đứng ở cửa nhìn nhau cười đau khổ. “Haiz! Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”, Tư Mã Huy thở dài, bất lực nói. Vốn dĩ bọn họ định tìm cơ hội trả thù Tiêu Chính Văn, dù sao Thiên Cung Bắc Cực cũng nằm dưới phe cách của nhà họ Khổng, bọn họ muốn bắt Tiêu Chính Văn cũng dễ dàng. Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ đó. Chưa nói đến cái khác, chỉ tính riêng về sức chiến đấu, Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại có thể đánh bại cao thủ Đế Cảnh bằng một chiêu. Chỉ riêng điểm này cũng khiến bọn họ không dám còn hy vọng báo thù nào nữa. “Ông Khổng, ông nghĩ chúng ta…”, Tư Mã Huy quay đầu nhìn Khổng Thế Phương. “Còn có thể làm gì nữa, chờ đợi thêm đã!”, Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4107 Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn. Mà ngay cả thánh nữ Nguyệt Nhu cũng bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì Tiêu Chính Văn. Như vậy có nghĩa là thân phận của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, không thể đắc tội với người trước mặt. “Anh Tiêu, lúc nãy… chúng tôi sai rồi, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi!” “Mong anh Tiêu lượng thứ! Chúng tôi cũng vì bị Vương Vũ ép cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong anh đừng trách!” Lúc này, đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực lần lượt vây lại chắp tay xin lỗi Tiêu Chính Văn. Lý Tử Dương sững sờ, người bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là ai? Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đứng ở cửa nhìn nhau cười đau khổ. “Haiz! Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”, Tư Mã Huy thở dài, bất lực nói. Vốn dĩ bọn họ định tìm cơ hội trả thù Tiêu Chính Văn, dù sao Thiên Cung Bắc Cực cũng nằm dưới phe cách của nhà họ Khổng, bọn họ muốn bắt Tiêu Chính Văn cũng dễ dàng. Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ đó. Chưa nói đến cái khác, chỉ tính riêng về sức chiến đấu, Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại có thể đánh bại cao thủ Đế Cảnh bằng một chiêu. Chỉ riêng điểm này cũng khiến bọn họ không dám còn hy vọng báo thù nào nữa. “Ông Khổng, ông nghĩ chúng ta…”, Tư Mã Huy quay đầu nhìn Khổng Thế Phương. “Còn có thể làm gì nữa, chờ đợi thêm đã!”, Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Chương 4107 Cái gì? Thái độ của ông lão Thiên Tinh rất rõ ràng, ngay cả Trần Thiên Cổ cũng bị ông ta đuổi đi. Lúc này, ngay cả những người xung quanh cũng chết lặng. “Sư huynh! Lẽ nào ngay cả tôi và Vương Vũ cộng lại cũng không bằng một tên Tiêu Chính Văn sao?” Trần Thiên Cổ sững sờ. “Ông? Hừ, đừng nói là ông, mà ngay cả vận mệnh của Thiên Cung Bắc Cực đều có liên quan đến cậu ấy!” “Tôi phải thừa nhận rằng việc đuổi hai người ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực thực sự sẽ làm giảm sức chiến đấu của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng như vậy còn tốt hơn là không còn Thiên Cung Bắc Cực nữa!” Thiên Tinh nói xong liền phất tay áo, lạnh lùng nói: “Cút!” Một luồng sức mạnh vô song đẩy Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra đến cửa núi. Còn ông lão Thiên Tinh cũng rời đi. Không nói một lời nào nữa! Lúc này, mọi người đều im lặng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn. “Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương nuốt nước bọt, bước lên trước, kéo Tiêu Chính Văn nói: “Anh… Anh rốt cuộc là ai?” Thiên Tinh vì Tiêu Chính Văn mà đuổi Trần Thiên Cổ và Vương Vũ ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, chứng tỏ Tiêu Chính Văn có thân phận không tầm thường. Lúc này, rất nhiều đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng hoàn hồn lại. Bây giờ bọn họ mới biết e rằng không chỉ Vương Vũ và Trần Thiên Cổ bị đuổi đi vì Tiêu Chính Văn. Mà ngay cả thánh nữ Nguyệt Nhu cũng bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì Tiêu Chính Văn. Như vậy có nghĩa là thân phận của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản. Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, không thể đắc tội với người trước mặt. “Anh Tiêu, lúc nãy… chúng tôi sai rồi, mong anh rộng lượng tha cho chúng tôi!” “Mong anh Tiêu lượng thứ! Chúng tôi cũng vì bị Vương Vũ ép cho nên mới nói ra những lời như vậy, mong anh đừng trách!” Lúc này, đám đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực lần lượt vây lại chắp tay xin lỗi Tiêu Chính Văn. Lý Tử Dương sững sờ, người bạn cùng phòng này của mình rốt cuộc là ai? Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đứng ở cửa nhìn nhau cười đau khổ. “Haiz! Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”, Tư Mã Huy thở dài, bất lực nói. Vốn dĩ bọn họ định tìm cơ hội trả thù Tiêu Chính Văn, dù sao Thiên Cung Bắc Cực cũng nằm dưới phe cách của nhà họ Khổng, bọn họ muốn bắt Tiêu Chính Văn cũng dễ dàng. Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ đó. Chưa nói đến cái khác, chỉ tính riêng về sức chiến đấu, Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại có thể đánh bại cao thủ Đế Cảnh bằng một chiêu. Chỉ riêng điểm này cũng khiến bọn họ không dám còn hy vọng báo thù nào nữa. “Ông Khổng, ông nghĩ chúng ta…”, Tư Mã Huy quay đầu nhìn Khổng Thế Phương. “Còn có thể làm gì nữa, chờ đợi thêm đã!”, Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Chương 4107