Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.
Chương 4177
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Hừ! Tôi muốn xem kết cục của tên nhãi Tiêu Chính Văn hôm nay như thế nào!”, nhìn bóng dáng của Tiêu Chính Văn từ xa, Khổng Thiên Tường khịt mũi lạnh lùng nói. Lúc trước gặp Tiêu Chính Văn ở gần cổng thành, khí tức của Tiêu Chính Văn không khác gì người bình thường, bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của thế gia nào đó mà thôi! Nhưng dù là thế gia nào thì cũng thua kém nhà họ Khổng. Không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà trở mặt với nhà họ Khổng. Bên ngoài cổng phủ thành chủ, Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy vừa định bước vào thì đã bị đệ tử ở cửa chặn lại. “Xin hai vị dừng bước!” Hả? Khổng Thế Phương hơi sững sờ, người khác thì ông ta không nhận ra, nhưng ông ta chắc chắn biết Khổng Thiên Tường. Ngay cả Khổng Thiên Tường cũng có thể tự do ra vào, tại sao ông ta và Tư Mã Huy lại không thể? “Các người có ý gì?”, Khổng Thế Phương hỏi với vẻ mặt không hài lòng. “Thực xin lỗi, anh Tiêu nói nếu hai vị tới thì chỉ có thể đợi ngoài cổng, không được phép bước vào phủ thành chủ nửa bước!” Đệ tử ở cửa nói thẳng. “Cậu…”, Khổng Thế Phương chỉ vào đệ tử kia, không nói nên lời. Nhưng cuối cùng, ông ta và Tư Mã Huy cũng đành phải nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đứng ở cổng đợi Tiêu Chính Văn ra. “Không biết hôm nay có trận chiến lớn thế nào. Theo tôi biết, ngay cả cao thủ Đại Đế cấp một cũng tới rồi!”, Tư Mã Huy vừa nhìn vào trong phủ Thành Chủ, vừa nói với Khổng Thế Phương. “Tôi cũng không rõ, chỉ là lúc nãy tôi nghe nói có người muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. Chắc chắn là vì sợ chúng ta nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cậu ta, cho nên mới đặc biệt phái người chặn chúng ta ở cổng!” Khổng Thế Phương chế nhạo. Ông ta ước Tiêu Chính Văn bị đánh bại, thậm chí bị thương nặng để giải tỏa cơn giận trong lòng. “Này, cậu em, lúc nãy ai khiêu chiến với Tiêu Chính Văn thế?”, Tư Mã Huy bước lên, nói với đệ tử canh cổng của thành Thiên Đô. “Hừ!” Đệ tử canh cổng cười khẩy: “Gần đây không biết vì sao có rất nhiều người muốn tự tìm đường chết! Có mấy tên tiểu bối từ Huyền Thiên Đạo Cung đến muốn khiêu chiến với anh Tiêu!” “Đúng là không biết sống chết!” Nghe vậy, sắc mặt Khổng Thế Phương chợt thay đổi. Khổng Thiên Tường chẳng phải đến từ Huyền Thiên Đạo Cung sao?Lẽ nào Khổng Thiên Tường muốn khiêu chiến với Tiêu Chính văn?“Cậu em có biết người khiêu chiến với Tiêu Chính Văn tên gì không?” Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt khó coi.“Chính là hắn!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Hừ! Tôi muốn xem kết cục của tên nhãi Tiêu Chính Văn hôm nay như thế nào!”, nhìn bóng dáng của Tiêu Chính Văn từ xa, Khổng Thiên Tường khịt mũi lạnh lùng nói. Lúc trước gặp Tiêu Chính Văn ở gần cổng thành, khí tức của Tiêu Chính Văn không khác gì người bình thường, bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của thế gia nào đó mà thôi! Nhưng dù là thế gia nào thì cũng thua kém nhà họ Khổng. Không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà trở mặt với nhà họ Khổng. Bên ngoài cổng phủ thành chủ, Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy vừa định bước vào thì đã bị đệ tử ở cửa chặn lại. “Xin hai vị dừng bước!” Hả? Khổng Thế Phương hơi sững sờ, người khác thì ông ta không nhận ra, nhưng ông ta chắc chắn biết Khổng Thiên Tường. Ngay cả Khổng Thiên Tường cũng có thể tự do ra vào, tại sao ông ta và Tư Mã Huy lại không thể? “Các người có ý gì?”, Khổng Thế Phương hỏi với vẻ mặt không hài lòng. “Thực xin lỗi, anh Tiêu nói nếu hai vị tới thì chỉ có thể đợi ngoài cổng, không được phép bước vào phủ thành chủ nửa bước!” Đệ tử ở cửa nói thẳng. “Cậu…”, Khổng Thế Phương chỉ vào đệ tử kia, không nói nên lời. Nhưng cuối cùng, ông ta và Tư Mã Huy cũng đành phải nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đứng ở cổng đợi Tiêu Chính Văn ra. “Không biết hôm nay có trận chiến lớn thế nào. Theo tôi biết, ngay cả cao thủ Đại Đế cấp một cũng tới rồi!”, Tư Mã Huy vừa nhìn vào trong phủ Thành Chủ, vừa nói với Khổng Thế Phương. “Tôi cũng không rõ, chỉ là lúc nãy tôi nghe nói có người muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. Chắc chắn là vì sợ chúng ta nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cậu ta, cho nên mới đặc biệt phái người chặn chúng ta ở cổng!” Khổng Thế Phương chế nhạo. Ông ta ước Tiêu Chính Văn bị đánh bại, thậm chí bị thương nặng để giải tỏa cơn giận trong lòng. “Này, cậu em, lúc nãy ai khiêu chiến với Tiêu Chính Văn thế?”, Tư Mã Huy bước lên, nói với đệ tử canh cổng của thành Thiên Đô. “Hừ!” Đệ tử canh cổng cười khẩy: “Gần đây không biết vì sao có rất nhiều người muốn tự tìm đường chết! Có mấy tên tiểu bối từ Huyền Thiên Đạo Cung đến muốn khiêu chiến với anh Tiêu!” “Đúng là không biết sống chết!” Nghe vậy, sắc mặt Khổng Thế Phương chợt thay đổi. Khổng Thiên Tường chẳng phải đến từ Huyền Thiên Đạo Cung sao?Lẽ nào Khổng Thiên Tường muốn khiêu chiến với Tiêu Chính văn?“Cậu em có biết người khiêu chiến với Tiêu Chính Văn tên gì không?” Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt khó coi.“Chính là hắn!”
Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. “Hừ! Tôi muốn xem kết cục của tên nhãi Tiêu Chính Văn hôm nay như thế nào!”, nhìn bóng dáng của Tiêu Chính Văn từ xa, Khổng Thiên Tường khịt mũi lạnh lùng nói. Lúc trước gặp Tiêu Chính Văn ở gần cổng thành, khí tức của Tiêu Chính Văn không khác gì người bình thường, bây giờ cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của thế gia nào đó mà thôi! Nhưng dù là thế gia nào thì cũng thua kém nhà họ Khổng. Không thể vì một tên đệ tử ngoại môn mà trở mặt với nhà họ Khổng. Bên ngoài cổng phủ thành chủ, Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy vừa định bước vào thì đã bị đệ tử ở cửa chặn lại. “Xin hai vị dừng bước!” Hả? Khổng Thế Phương hơi sững sờ, người khác thì ông ta không nhận ra, nhưng ông ta chắc chắn biết Khổng Thiên Tường. Ngay cả Khổng Thiên Tường cũng có thể tự do ra vào, tại sao ông ta và Tư Mã Huy lại không thể? “Các người có ý gì?”, Khổng Thế Phương hỏi với vẻ mặt không hài lòng. “Thực xin lỗi, anh Tiêu nói nếu hai vị tới thì chỉ có thể đợi ngoài cổng, không được phép bước vào phủ thành chủ nửa bước!” Đệ tử ở cửa nói thẳng. “Cậu…”, Khổng Thế Phương chỉ vào đệ tử kia, không nói nên lời. Nhưng cuối cùng, ông ta và Tư Mã Huy cũng đành phải nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đứng ở cổng đợi Tiêu Chính Văn ra. “Không biết hôm nay có trận chiến lớn thế nào. Theo tôi biết, ngay cả cao thủ Đại Đế cấp một cũng tới rồi!”, Tư Mã Huy vừa nhìn vào trong phủ Thành Chủ, vừa nói với Khổng Thế Phương. “Tôi cũng không rõ, chỉ là lúc nãy tôi nghe nói có người muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. Chắc chắn là vì sợ chúng ta nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cậu ta, cho nên mới đặc biệt phái người chặn chúng ta ở cổng!” Khổng Thế Phương chế nhạo. Ông ta ước Tiêu Chính Văn bị đánh bại, thậm chí bị thương nặng để giải tỏa cơn giận trong lòng. “Này, cậu em, lúc nãy ai khiêu chiến với Tiêu Chính Văn thế?”, Tư Mã Huy bước lên, nói với đệ tử canh cổng của thành Thiên Đô. “Hừ!” Đệ tử canh cổng cười khẩy: “Gần đây không biết vì sao có rất nhiều người muốn tự tìm đường chết! Có mấy tên tiểu bối từ Huyền Thiên Đạo Cung đến muốn khiêu chiến với anh Tiêu!” “Đúng là không biết sống chết!” Nghe vậy, sắc mặt Khổng Thế Phương chợt thay đổi. Khổng Thiên Tường chẳng phải đến từ Huyền Thiên Đạo Cung sao?Lẽ nào Khổng Thiên Tường muốn khiêu chiến với Tiêu Chính văn?“Cậu em có biết người khiêu chiến với Tiêu Chính Văn tên gì không?” Khổng Thế Phương nói với vẻ mặt khó coi.“Chính là hắn!”