Tác giả:

Dưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên.

Chương 4178

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Đệ tử canh cửa đưa chiến thư ra, trên đó có biết ba chữ Khổng Thiên Tường. Nhìn thấy ba chữ này, Khổng Thế Phương suýt ngất ngay tại chỗ. Còn chê nhà họ Khổng chưa đủ mất mặt hay sao? Cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà cũng dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn?Không nói đến việc mất mạng vô ích, quan trọng là mất mặt nhà họ Khổng. Đây không phải là vấn đề về thực lực, mà là vấn đề về chỉ số thông minh. Lẽ nào muốn tất cả mọi người đều chê cười nhà họ Khổng đã không có thực lực, lại còn không có não sao? Quan trọng nhất là bây giờ nhà họ Khổng không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thêm nữa, vì vẫn còn mấy trăm đệ tử bị mắc kẹt trên núi Thái Thương. “Cậu có thể cho tôi vào trong một lúc không? Tôi đảm bảo sẽ ra nhanh thôi!”, Khổng Thế Phương cười nói. “Vào trong? Anh Tiêu nói rồi, ông chỉ có thể đợi ở cửa, tiến vào nửa bước chính là thách đấu với phủ thành chủ chúng tôi!”, đệ tử vừa nói vừa đưa tay chạm vào kiếm ở hông. Anh ta chỉ là một đệ tử bình thường nhất trong phủ thành chủ, nhưng lại đại diện cho phủ thành chủ ở thành Thiên Đô. Hơn nữa, trong phủ thành chủ, ai mà không biết Tiêu Chính Văn là khách của Thanh Liên? Ý của Tiêu Chính Văn chính là ý chủ thành chủ Thanh Liên, ai dám làm trái? Từ điểm này, đừng nói là khổng Thế Phương, ngay cả ông lão Trục Nhật và Mạnh Hồng Nho đều không bao giờ nghĩ tới việc vượt qua ranh giới. Trừ khi bọn họ thật sự có ý định chống lại cả thành Thiên Đô! “Cậu em này, tôi thật sự có…” “Cho dù nhà ông phát tang thì cũng không được!”, đệ tử kia nói xong liền rút kiếm ra, tiến lên một bước. Khổng Thế Phương giậm chân bất lực, ông ta không đủ dũng khí xông vào phủ thành chủ! Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Khổng Thiên Tường tự tìm đường chết! Thánh hội Vạn Tông ở thành Thiên Đô cũng chính thức bắt đầu. Hôm nay, không chỉ thành Thiên Đô lấy ra một số bảo vật làm phần thưởng, mà ngay cả nhà họ Mạnh và nhà họ Khổng cũng vung tiền như nước. Bỗng chốc, bảo khí sáng rực rỡ trong vườn sau. Tử Doanh – thánh nữ mới của thành Thiên Đô, được mười mấy hầu nữ vây quanh, như những vì sao vây quanh mặt trăng, xuất hiện trên pháp đài Thiên Đô ở giữa khu vườn. Lúc này, Nguyệt Nhu cũng đang ở trong đám người. Điều này lẽ ra thuộc về cô ta, nhưng lúc này đã bị Tử Doanh cướp mất.Mà tất cả đều là do Tiêu Chính Văn.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Đệ tử canh cửa đưa chiến thư ra, trên đó có biết ba chữ Khổng Thiên Tường. Nhìn thấy ba chữ này, Khổng Thế Phương suýt ngất ngay tại chỗ. Còn chê nhà họ Khổng chưa đủ mất mặt hay sao? Cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà cũng dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn?Không nói đến việc mất mạng vô ích, quan trọng là mất mặt nhà họ Khổng. Đây không phải là vấn đề về thực lực, mà là vấn đề về chỉ số thông minh. Lẽ nào muốn tất cả mọi người đều chê cười nhà họ Khổng đã không có thực lực, lại còn không có não sao? Quan trọng nhất là bây giờ nhà họ Khổng không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thêm nữa, vì vẫn còn mấy trăm đệ tử bị mắc kẹt trên núi Thái Thương. “Cậu có thể cho tôi vào trong một lúc không? Tôi đảm bảo sẽ ra nhanh thôi!”, Khổng Thế Phương cười nói. “Vào trong? Anh Tiêu nói rồi, ông chỉ có thể đợi ở cửa, tiến vào nửa bước chính là thách đấu với phủ thành chủ chúng tôi!”, đệ tử vừa nói vừa đưa tay chạm vào kiếm ở hông. Anh ta chỉ là một đệ tử bình thường nhất trong phủ thành chủ, nhưng lại đại diện cho phủ thành chủ ở thành Thiên Đô. Hơn nữa, trong phủ thành chủ, ai mà không biết Tiêu Chính Văn là khách của Thanh Liên? Ý của Tiêu Chính Văn chính là ý chủ thành chủ Thanh Liên, ai dám làm trái? Từ điểm này, đừng nói là khổng Thế Phương, ngay cả ông lão Trục Nhật và Mạnh Hồng Nho đều không bao giờ nghĩ tới việc vượt qua ranh giới. Trừ khi bọn họ thật sự có ý định chống lại cả thành Thiên Đô! “Cậu em này, tôi thật sự có…” “Cho dù nhà ông phát tang thì cũng không được!”, đệ tử kia nói xong liền rút kiếm ra, tiến lên một bước. Khổng Thế Phương giậm chân bất lực, ông ta không đủ dũng khí xông vào phủ thành chủ! Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Khổng Thiên Tường tự tìm đường chết! Thánh hội Vạn Tông ở thành Thiên Đô cũng chính thức bắt đầu. Hôm nay, không chỉ thành Thiên Đô lấy ra một số bảo vật làm phần thưởng, mà ngay cả nhà họ Mạnh và nhà họ Khổng cũng vung tiền như nước. Bỗng chốc, bảo khí sáng rực rỡ trong vườn sau. Tử Doanh – thánh nữ mới của thành Thiên Đô, được mười mấy hầu nữ vây quanh, như những vì sao vây quanh mặt trăng, xuất hiện trên pháp đài Thiên Đô ở giữa khu vườn. Lúc này, Nguyệt Nhu cũng đang ở trong đám người. Điều này lẽ ra thuộc về cô ta, nhưng lúc này đã bị Tử Doanh cướp mất.Mà tất cả đều là do Tiêu Chính Văn.

Chiến Thần Bất BạiTác giả: Phương TưởngTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDưới ánh mặt trời ngươi đổ mồ hôi, chịu đựng sự cười nhạo và nghi vấn, dưới ánh mặt trời ngươi gục ngã, thương tích bầm dập, dưới ánh mặt trời ngươi vẫn làm chuyện ngu không gì bằng mà không hề có ý quay đầu. Thiếu niên như ngươi. Bởi vì dòng máu nóng chảy trong huyết quản ngươi, bởi vì kèn lệnh hào hùng thúc giục ngươi giương buồm lên đường. Bởi vì thiếu niên có dã tâm lớn, bởi vì thiếu niên có khát vọng ôm cả bầu trời. Ngươi nói ngươi dũng cảm, ngươi nói ngươi không sợ hãi, ngươi nói ngươi không bao giờ chịu khuất phục, ngươi nói đó là niềm tin của ngươi, ngươi nói nơi đó có giấc mộng của ngươi, ngươi nói chỉ cần ngươi nỗ lực đủ thì có thể thành công. Ngươi nói ngươi sẽ không đầu hàng, ngươi nói cho dù có chết, cũng phải chết dưới bầu trời này. Ngươi nói trái tim của ngươi chưa từng già đi. Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn là thiếu niên. Đệ tử canh cửa đưa chiến thư ra, trên đó có biết ba chữ Khổng Thiên Tường. Nhìn thấy ba chữ này, Khổng Thế Phương suýt ngất ngay tại chỗ. Còn chê nhà họ Khổng chưa đủ mất mặt hay sao? Cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà cũng dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn?Không nói đến việc mất mạng vô ích, quan trọng là mất mặt nhà họ Khổng. Đây không phải là vấn đề về thực lực, mà là vấn đề về chỉ số thông minh. Lẽ nào muốn tất cả mọi người đều chê cười nhà họ Khổng đã không có thực lực, lại còn không có não sao? Quan trọng nhất là bây giờ nhà họ Khổng không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thêm nữa, vì vẫn còn mấy trăm đệ tử bị mắc kẹt trên núi Thái Thương. “Cậu có thể cho tôi vào trong một lúc không? Tôi đảm bảo sẽ ra nhanh thôi!”, Khổng Thế Phương cười nói. “Vào trong? Anh Tiêu nói rồi, ông chỉ có thể đợi ở cửa, tiến vào nửa bước chính là thách đấu với phủ thành chủ chúng tôi!”, đệ tử vừa nói vừa đưa tay chạm vào kiếm ở hông. Anh ta chỉ là một đệ tử bình thường nhất trong phủ thành chủ, nhưng lại đại diện cho phủ thành chủ ở thành Thiên Đô. Hơn nữa, trong phủ thành chủ, ai mà không biết Tiêu Chính Văn là khách của Thanh Liên? Ý của Tiêu Chính Văn chính là ý chủ thành chủ Thanh Liên, ai dám làm trái? Từ điểm này, đừng nói là khổng Thế Phương, ngay cả ông lão Trục Nhật và Mạnh Hồng Nho đều không bao giờ nghĩ tới việc vượt qua ranh giới. Trừ khi bọn họ thật sự có ý định chống lại cả thành Thiên Đô! “Cậu em này, tôi thật sự có…” “Cho dù nhà ông phát tang thì cũng không được!”, đệ tử kia nói xong liền rút kiếm ra, tiến lên một bước. Khổng Thế Phương giậm chân bất lực, ông ta không đủ dũng khí xông vào phủ thành chủ! Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Khổng Thiên Tường tự tìm đường chết! Thánh hội Vạn Tông ở thành Thiên Đô cũng chính thức bắt đầu. Hôm nay, không chỉ thành Thiên Đô lấy ra một số bảo vật làm phần thưởng, mà ngay cả nhà họ Mạnh và nhà họ Khổng cũng vung tiền như nước. Bỗng chốc, bảo khí sáng rực rỡ trong vườn sau. Tử Doanh – thánh nữ mới của thành Thiên Đô, được mười mấy hầu nữ vây quanh, như những vì sao vây quanh mặt trăng, xuất hiện trên pháp đài Thiên Đô ở giữa khu vườn. Lúc này, Nguyệt Nhu cũng đang ở trong đám người. Điều này lẽ ra thuộc về cô ta, nhưng lúc này đã bị Tử Doanh cướp mất.Mà tất cả đều là do Tiêu Chính Văn.

Chương 4178