“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 263
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh nhìn thấy Tô Du Du, bỗng cực kì phấn khích, liền chuẩn bị sẵn kẹo, rồi định đến ôm Du Du. “Đứng lại!” Loading...“Không ra cái thể thống gì cả, không có phong thái của một ông chủ gì hết, làm cha thất vọng quá đấy.” Mặt Tô Kiền Khôn lạnh như băng, gọi Tô Thần Binh lại, quở trách bằng giọng lạnh lùng. “Điều cha dạy là đúng ạ.” Tô Thần Binh đã bị mắng, thì mới bình tĩnh trở lại, cúi đầu đứng ở bên cạnh cha. “Con tự mà kiểm điểm lại đi.” Mặt Tô Kiền Khôn nghiêm túc dạy dỗ Tô Thần Binh, đồng thời lấy đi nắm kẹo trong tay Tô Thần Binh, ánh mắt dừng lại trên người Tô Du Du, vẻ mặt bỗng xảy ra một sự thay đổi lớn. Chỉ thấy ông ấy để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó lấy cầm nắm kẹo lấy được từ trong tay Tô Thần Binh ra, vội vàng chạy về phía Tô Du Du.... "Chắt gái, cháu thật đáng yêu quá đi, tan học rồi nhỉ, có ăn kẹo không." Tô Kiền Khôn chạy đến trước mặt Tô Du Du, ngồi xổm xuống ân cần cười nói, đồng thời đưa kẹo cho Tô Du Du. Tô Du Du không nhận, cảnh giác nhìn Tô Kiền Khôn một chút, sau đó tò mò nói: "Ông là ai chứ?" "Cháu ngoan, ông là ông cố của cháu đây." Tô Kiền Khôn khẽ vuốt tóc trên đầu nhỏ của Tô Du Du. "Ông cố sao." Tô Du Du không phản kháng,đồng thời cầm lấy kẹo, mong chờ nhìn qua Tô Thương, cầu xin: "Cha Tô, kẹo này con có thể ăn không?" "Chắt gái, đừng hỏi nó, ở đây lời nói của ông cố là có tác dụng nhất." Tô Kiền Khôn vì ở trước mặt Tô Du Du biểu lộ ra ra địa vị của mình, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô thương một cái, sau đó nói: "Ông cho cháu ăn, cháu ăn là được rồi, không ai dám không đồng ý đâu." "Thôi, cháu mới là người không tin ông." Tô Du Du bĩu môi, đôi mắt nhìn mong đợi vào Tô Thương, chờ vào ý kiến của Tô Thương. Tô Thương cười cười nói: "Du Du, nếu ông cố đã cho con, con cứ ăn đi nhé." "Dạ, dạ, cảm ơn cha Tô." Tô Du Du bóc kẹo ra, vui vẻ bỏ vào trong miệng. "Du Du, rõ ràng là ông đưa cho cháu, sao cháu lại cảm ơn tên phế vật kia làm gì." Tô Kiền Khôn lẩm bẩm.
Tô Thần Binh nhìn thấy Tô Du Du, bỗng cực kì phấn khích, liền chuẩn bị sẵn kẹo, rồi định đến ôm Du Du.
“Đứng lại!”
Loading...
“Không ra cái thể thống gì cả, không có phong thái của một ông chủ gì hết, làm cha thất vọng quá đấy.”
Mặt Tô Kiền Khôn lạnh như băng, gọi Tô Thần Binh lại, quở trách bằng giọng lạnh lùng.
“Điều cha dạy là đúng ạ.”
Tô Thần Binh đã bị mắng, thì mới bình tĩnh trở lại, cúi đầu đứng ở bên cạnh cha.
“Con tự mà kiểm điểm lại đi.”
Mặt Tô Kiền Khôn nghiêm túc dạy dỗ Tô Thần Binh, đồng thời lấy đi nắm kẹo trong tay Tô Thần Binh, ánh mắt dừng lại trên người Tô Du Du, vẻ mặt bỗng xảy ra một sự thay đổi lớn.
Chỉ thấy ông ấy để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó lấy cầm nắm kẹo lấy được từ trong tay Tô Thần Binh ra, vội vàng chạy về phía Tô Du Du....
"Chắt gái, cháu thật đáng yêu quá đi, tan học rồi nhỉ, có ăn kẹo không."
Tô Kiền Khôn chạy đến trước mặt Tô Du Du, ngồi xổm xuống ân cần cười nói, đồng thời đưa kẹo cho Tô Du Du.
Tô Du Du không nhận, cảnh giác nhìn Tô Kiền Khôn một chút, sau đó tò mò nói: "Ông là ai chứ?"
"Cháu ngoan, ông là ông cố của cháu đây." Tô Kiền Khôn khẽ vuốt tóc trên đầu nhỏ của Tô Du Du.
"Ông cố sao."
Tô Du Du không phản kháng,đồng thời cầm lấy kẹo, mong chờ nhìn qua Tô Thương, cầu xin: "Cha Tô, kẹo này con có thể ăn không?"
"Chắt gái, đừng hỏi nó, ở đây lời nói của ông cố là có tác dụng nhất."
Tô Kiền Khôn vì ở trước mặt Tô Du Du biểu lộ ra ra địa vị của mình, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô thương một cái, sau đó nói: "Ông cho cháu ăn, cháu ăn là được rồi, không ai dám không đồng ý đâu."
"Thôi, cháu mới là người không tin ông."
Tô Du Du bĩu môi, đôi mắt nhìn mong đợi vào Tô Thương, chờ vào ý kiến của Tô Thương.
Tô Thương cười cười nói: "Du Du, nếu ông cố đã cho con, con cứ ăn đi nhé."
"Dạ, dạ, cảm ơn cha Tô." Tô Du Du bóc kẹo ra, vui vẻ bỏ vào trong miệng.
"Du Du, rõ ràng là ông đưa cho cháu, sao cháu lại cảm ơn tên phế vật kia làm gì." Tô Kiền Khôn lẩm bẩm.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh nhìn thấy Tô Du Du, bỗng cực kì phấn khích, liền chuẩn bị sẵn kẹo, rồi định đến ôm Du Du. “Đứng lại!” Loading...“Không ra cái thể thống gì cả, không có phong thái của một ông chủ gì hết, làm cha thất vọng quá đấy.” Mặt Tô Kiền Khôn lạnh như băng, gọi Tô Thần Binh lại, quở trách bằng giọng lạnh lùng. “Điều cha dạy là đúng ạ.” Tô Thần Binh đã bị mắng, thì mới bình tĩnh trở lại, cúi đầu đứng ở bên cạnh cha. “Con tự mà kiểm điểm lại đi.” Mặt Tô Kiền Khôn nghiêm túc dạy dỗ Tô Thần Binh, đồng thời lấy đi nắm kẹo trong tay Tô Thần Binh, ánh mắt dừng lại trên người Tô Du Du, vẻ mặt bỗng xảy ra một sự thay đổi lớn. Chỉ thấy ông ấy để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó lấy cầm nắm kẹo lấy được từ trong tay Tô Thần Binh ra, vội vàng chạy về phía Tô Du Du.... "Chắt gái, cháu thật đáng yêu quá đi, tan học rồi nhỉ, có ăn kẹo không." Tô Kiền Khôn chạy đến trước mặt Tô Du Du, ngồi xổm xuống ân cần cười nói, đồng thời đưa kẹo cho Tô Du Du. Tô Du Du không nhận, cảnh giác nhìn Tô Kiền Khôn một chút, sau đó tò mò nói: "Ông là ai chứ?" "Cháu ngoan, ông là ông cố của cháu đây." Tô Kiền Khôn khẽ vuốt tóc trên đầu nhỏ của Tô Du Du. "Ông cố sao." Tô Du Du không phản kháng,đồng thời cầm lấy kẹo, mong chờ nhìn qua Tô Thương, cầu xin: "Cha Tô, kẹo này con có thể ăn không?" "Chắt gái, đừng hỏi nó, ở đây lời nói của ông cố là có tác dụng nhất." Tô Kiền Khôn vì ở trước mặt Tô Du Du biểu lộ ra ra địa vị của mình, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô thương một cái, sau đó nói: "Ông cho cháu ăn, cháu ăn là được rồi, không ai dám không đồng ý đâu." "Thôi, cháu mới là người không tin ông." Tô Du Du bĩu môi, đôi mắt nhìn mong đợi vào Tô Thương, chờ vào ý kiến của Tô Thương. Tô Thương cười cười nói: "Du Du, nếu ông cố đã cho con, con cứ ăn đi nhé." "Dạ, dạ, cảm ơn cha Tô." Tô Du Du bóc kẹo ra, vui vẻ bỏ vào trong miệng. "Du Du, rõ ràng là ông đưa cho cháu, sao cháu lại cảm ơn tên phế vật kia làm gì." Tô Kiền Khôn lẩm bẩm.